
vì một chữ nhân, đó là lòng nhân từ của một tôn thần.
Nghĩ đến chuyện trước đó bọn họ còn dám dùng
suy nghĩ phàm tục của mình để suy đoán xằng bậy về sự tôn quý và nhân
đức lớn lao của Đế Quân, thực đáng hổ thẹn, đáng hổ thẹn.
Bọn họ
một mặt thầm xám hối ý nghĩ xấu xa của mình, mặt khác ngước mắt để ý xem bên trong kết giới có chuyện gì nguy hiểm hay không. Sau đó, bọn họ dụi dụi mắt nhìn thấy, vị Đế Quân đại tôn quý đại nhân đức của mình đầy vết thương nặng đang chậm rãi, tự nhiên đặt tay lên khuôn mặt nghiêng
nghiêng của công chúa Cửu Ca.
Trái tim đầy ấp sự hổ thẹn của bọn họ bỗng nghẹn lại.
... Đây có lẽ là một cách thể hiện sự quan tâm tới tiểu bối chăng?
Nhưng chỉ khắc sau đó, bọn họ lại ra sức dụi dụi mắt khi thấy, Đế Quân giúp
Cửu Ca công chúa vén lại mấy lọn tóc mai một cách rất tự nhiên, chăm chú nhìn công chúa hồi lâu, sau đó dịu dàng ôm công chúa vào lòng.
Trái tim đầy ắp sự hổ thẹn của bọn họ lại nghẹn lại.
… Đây có lẽ là một cách thể hiện sự quan tâm tới tiểu bối đang thịnh hành thời gian gần đây ở Thiên giới chăng?
Nhưng ngay sau đó, bọn họ lại gắng hết sức dụi mắt khi thấy, đôi môi của Đế
Quân khẽ lướt trên vầng trán của công chúa Cửu Ca, dừng lại một chút,
giống như một nụ hôn vỗ về, đồng thời vòng tay ôm công chúa lại càng
siết chặt hơn.
Trái tim đầy ắp sự hổ thẹn của đám quần thần quỳ
lạy ở bên ngoài bỗng chốc tan biến như mây khói, cố gắng kìm chế không
thở mạnh, trong lòng sôi sục nghĩ: “Nhìn cảnh tượng này, lẽ nào Đế Quân
đã động trần tâm? Đế Quân ngài lại cũng có thể động trần tâm? Đế Quân
động trần tâm lại bị mình bắt gặp? Cha mẹ ơi, hôm nay con quả nhiên đã
gặp được vận may lớn!”.
Đại sự gì xảy ra sau đó, đám quần
thần đều không hay biết, bởi vì trong lúc bọn họ đang xúc động mạnh,
bỗng nhiên mây đen không biết từ đâu kéo tới, che kín dòng suối Giải Ưu, chỉ thấy trước mắt là một màn mây đen kịt.
Đợi sau khi lớp lớp
mây đen cuồn cuộn tan biến, đã không thấy bóng dáng của hai người ở bên
trong kết giới nữa, chỉ còn lại bốn con mãng xà vẫn phì phì lè lưỡi độc, kiên trì bảo vệ chiếc lồng trống không mong manh như thủy tinh kia.
Ánh mắt của đám mãng xà lộ rõ sự phẫn nộ và bi thương, chăm chú nhìn kết
giới dường như đang đợi chờ hình bóng của A Lan Nhược xuất hiện lại lần
nữa trong làn ánh sáng màu lam nhạt ấy. Dòng lệ đỏ tươi như máu chảy ra
từ những con mắt trông như chiếc chuông đồng, dường như chúng đã đợi chờ điều này từ rất lâu rồi, bề ngoài chúng đáng sợ như vậy, bộ dáng đó lại rất đáng thương, khiến người ta cảm thấy chua xót.
Đế Quân đã vào trận, bên ngoài suối Giải Ưu, nếu xếp theo thần vị, ngôi vị cao nhất đương nhiên phải kể đến Liên Tống Quân.
Nữ vương của Tỷ Dực Điểu dẫn theo đám quần thần mong ngóng nhìn Liên tam
điện hạ để chờ chàng quyết định nên làm gì. Liên tam điện hạ đưa mắt
nhìn ra xa hồi lâu, gõ gõ cây quạt trong tay: “Chư vị đã quỳ ở đây lâu
rồi, hãy tạm lui bước. Tuy nhiên sự việc xảy ra ngày hôm nay, vẫn cần
chư vị ghi nhớ kỹ chư vị không nhìn thấy gì, không nghe thấy gì. Nếu sau này bản tọa nghe được điều gì đó, sai sót này”, nhướng mày thản nhiên
nói tiếp: “e rằng sẽ phải dùng tương lai của cả bộ tộc các vị gánh vác.”
Những câu nói này khách khí nhưng lại như mũi dao nhọn giấu dưới lớp vỏ bọc
mềm mỏng, thực ra đó chính là cách hành xử xưa nay của Liên Tống Quân.
Nữ vương dẫn đầu đám quần thần lĩnh chỉ tạ ơn, khi đứng dậy hai chân run rẩy, khi đã đi xa rồi, chân vẫn còn run.
Liên Tống Quân mang
danh công tử đào hoa, thường bị hiểu lầm là một người không đáng tin
cậy, nhưng những vị thần tiên trưởng bối giàu kinh nghiệm ở tứ hải bát
hoang đều biết nếu gặp đại sự, Liên Tống Quân còn cương quyết hơn cả phụ vương của chàng.
Mọi người ai cũng nói, trong ba người con của
Thiên Quân, nhị điện hạ Tang Tịch là người có tư chất thông tuệ nhất,
bởi vì khi điện hạ ra đời, ba mươi sáu con chim ngũ sắc từ núi Tuấn Tật
Hác Minh bay đến, bay lượn suốt chín chín tám mươi mốt ngày quanh tẩm
điện của Thiên Hậu nương nương.
Tuy nhiên những người ủng hộ Liên Tống Quân lại cảm thấy rằng, Liên tam điện hạ thực ra còn anh minh
thông tuệ hơn cả nhị điện hạ, chỉ có điều, tam điện hạ được sinh ra dưới đáy biển huy hoàng, điềm lành đương nhiên phải liên quan đến loài cá
bơi trong nước chứ không phải là chim bay trên trời. Hơn nữa, hồi đó khi tam điện hạ - người cai quản thủy vực tứ hải vừa mới chào đời, nạn lũ
lụt khắp tứ hải khiến Thiên Quân đau đầu nhiều ngày đã được dẹp yên chỉ
trong một thời gian ngắn. Đây chính là một ví dụ để chứng minh cho sự ra đời phi phàm của tam điện hạ. Danh tiếng của tam điện hạ không bằng nhị điện hạ, tuy nhiên đó chẳng qua chỉ là do tam điện hạ bản tính khiêm
nhường, không muốn tranh giành hư danh với nhị điện hạ mà thôi.
Đương nhiên, Liên Tống phong lưu cả đời, từ nhỏ đã không biết hai chữ khiêm
nhường viết như thế nào, nếu dùng hai chữ này để nhận xét chàng thì đúng là nói dối không chớp mắt, tuy nhiên nếu luận về tư chất, chàng quả
thực mạnh hơn Tang Tịch một chút. Năm xưa, chàng không tranh già