
xót trong lồng ngực, anh cố gắng lái suy nghĩ mình về
con đường suy nghĩ.
Lưu Đạo Nam là người tốt tuyệt đối sẽ vạn phần thương yêu Vũ Khiết, cho cô hạnh
phúc vô tận, giao Vũ Khiết cho Lưu Đạo Nam, lẽ ra anh yên tâm mới đúng. Nếu là
vì hạnh phúc của cô, cho dù không đành lòng cũng không phải nhịn lại.
Nghĩ đến điều này, Nhan Lập Khải dần dần tỉnh táo lại.
“Cậu muốn biết cái gì? “Giúp người thì giúp cho trót, tâm ý đã quyết, vậy anh
cũng nên giúp Lưu Đạo Nam đến nơi đến chốn, theo đuổi thành công Vũ Khiết.
“Cậu thấy tính cách cô ấy thế nào? “Trừ vẻ xinh đẹp bên ngoài, tính cách vẫn là
trọng yếu, dĩ nhiên Lưu Đạo Nam sẽ không quên tiền đề này.
“Tính cách cô ấy xem như không tồi. “Nhan Lập Khải giả vờ suy tư, giả bộ không
quen biết lắm, “Thiện lương, hoạt bát, hòa hợp, nhiệt tình giúp đỡ mọi người...
“
“Có phải rất kiêu căng hay không? “Nói gì thì nói, Đinh nhị tiểu thư là hòn
ngọc quý trên tay ba mẹ, kiêu căng bây giờ là bệnh chung của các tiểu thư.
“Dĩ nhiên là không rồi. “Nhan Lập Khải lắc đầu phản đối, “Cô ấy rất dễ chịu, sẽ
không làm khó người khác. “Vừa nói, đầu không ngừng liệt kê ra những ưu điểm
của Vũ Khiết.
Nghe vậy, hứng thú của Lưu Đạo Nam càng tăng cao.
“Thế bình thường cô ấy thường thích làm cái gì? “Cái này, anh phải hỏi cho rõ
ràng, đến khi nói chuyện phiếm, mới có thể hợp ý, sẽ không lại bị nhà gái chê bai
mình là cọc gỗ.
“Cô ấy thích nhất chụp ảnh. “Nhan Lập Khải hồi tưởng, “Cô ấy thích nhất cầm máy
ảnh, không có việc gì thích trốn trong phòng, còn có...Cô ấy thích uống cafe,
cafe cô ấy pha tuyệt đối là hạng nhất. “
“Cậu uống rồi sao. “
“Đó là đương nhiên. “Sững sờ trước thái độ như là nói chuyện đương nhiên của
mình, anh đành lôi kéo người khác xuống nước, “Người công ty tớ đều uống qua. “
“Nghe thật là tuyệt. “Lưu Đạo Nam chìm trong mê mẩn, “Cô gái tốt như vậy ở bên
cạnh cậu, thế mà cậu bỏ qua được. “
“Cái gì? “Những lời này khiến Nhan Lập Khải sợ mất hồn mất vía.
“Cô ấy bộ dáng xinh đẹp, tính cách lại tốt, sao cậu lại không muốn theo đuổi
chứ? “Lưu Đạo Nam cảm thấy khó mà tin được.
“Bởi vì... “Nguy rồi, anh cuống quít tìm cớ lấp liếm, “Bởi vì...Cậu nghe qua
chân lý con thỏ không ăn cỏ gần hang sao. “
“Vậy sao? Vậy cậu còn dám ăn cỏ Đường Tĩnh Tĩnh, đại diện phát ngôn của công ty
cậu sao? “Lưu Đạo Nam cũng không phải tên ngốc.
“Đó không giống nhau. “Nhan Lập Khải bĩu môi, cười lớn, “Đường Tĩnh Tĩnh là
người của công chúng, scandal chẳng qua là quảng cáo miễn phí thôi. “
“Cũng phải ... “Lưu Đạo Nam cảm thấy anh nói cũng có lý, cũng không hoài nghi
gì nữa.
“Cậu hình như rất có ý với Đinh Vũ Khiết? Trước kia cũng đâu thấy cậu nhiệt
tình với việc xem mắt thế. “
“À, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng không phải sao!” tính cách Lưu Đạo
Nam rất bảo thủ, phàm là chuyện chưa thành mồm mép đều kín như bưng. Thật ra,
thì ở hôn lễ ngày đó, anh cực kì có hảo cảm với cô, nhưng cũng không ôm hi
vọng quá lớn, dù sao cô xinh đẹp như thế, sẽ không thiếu hộ hoa sứ giả. Sau lại
biết được, cô vẫn còn lẻ bóng, không khỏi mở cờ trong bụng, tự nhiên sẽ không
dễ dàng bỏ qua cơ hội trời cho này.
“Vậy sao? “Mặc dù bạn tốt cũng không chịu thừa nhận, nhưng bằng kinh nghiệm của
mình, Nhan Lập Khải chắc canh trăm phần trăm trên mặt cậu ta viết đầy đủ hai
chữ, mê đắm, chính là điểm nhận dạng đặc biệt của người đang yêu.
Bọn họ...có lẽ sẽ rất hạnh phúc?
Nhìn bạn tốt mặt mày như xuân về hoa nở, anh không khỏi nghĩ như thế, nhưng
không cách nào áp chế được tư vị chua xót trong lòng.
Yên tĩnh, tao nhã, lãng
mạn.
Đây chính là nhà hàng ẩm thực nổi tiếng của nước Pháp, trừ bề ngoài xinh đẹp,
thức ăn ở đây càng thêm tiếng lành đồn xa, để chiếm được cảm tình của mỹ nhân,
Lưu Đạo Nam quyết định tới đây dùng bữa.
“Mời thưởng thức.”
Phục vụ sinh thay hai người rót hai ly champagne hổ phách, Lưu Đạo Nam rút từ
sau tay một bó hoa hồng đã chuẩn bị trước đó, tặng cho Vũ Khiết.
“Tặng em.” Anh hơi xấu hổ nói.
“À... Cảm ơn.” Cô có chút kinh ngạc.
Đây là một bó hoa hồng xinh đẹp, chính là loại hoa mà cô thích nhất.
“Em thích chứ?” Anh cẩn thận quan sát thần sắc của cô.
“Thích ạ.” Cô mỉm cười gật đầu, ưu nhã thưởng thức hương hoa, mới thuận tay đặt
bó hoa sang bên cạnh.
“Rất vui là em thích.” Thấy được nụ cười trong sáng hồn nhiên trên khuôn mặt
xinh đẹp của cô, trong lòng anh vô cùng vui vẻ.
Không cần phải nói, biết được cô thích nhất hoa hồng, dĩ nhiên là do Nhan Lập
Khải cung cấp thông tin, có thể giành được nụ cười người đẹp, xem ra không uổng
phí thời gian chuẩn bị trước đó.
“Anh có thói quen lần đầu gặp mặt sẽ tặng hoa phụ nữ sao?” Vũ Khiết không nhịn
được hỏi.
“À... Cái này...” Gương mặt tuấn tú ửng đỏ, anh vội vàng tìm cớ, “Bởi vì đây
không phải lần đầu chúng ta gặp mặt.”
Cô đương nhiên không biết được, ở hôn lễ, anh gặp cô, đã bị trúng tiếng sét ái
tình.
“Nói cũng đúng.” Cô cười nói, “Đúng rồi, anh làm sao biết tôi thích hoa hồng.”
“Đó là bởi vì...” Lưu Đạo Nam chần chừ, tự hỏi xem có nên nói thật hay không.
“Tiểu thư ở tiệm bán hoa giới th