
gặp mặt, cũng không bí mật mang theo anh em bạn
bè xem náo nhiệt, khiến cô chẳng khác gì động vật trong sở thú, dựa vào điểm
này thôi, cô đã vô cùng cảm tạ sự sắp xếp của nhà trai rồi.
“Cheers!” Cô nâng cốc champagne bày tỏ lòng cảm ơn.
“Đừng khách khí, anh cũng không thích chốn đông người.” Anh hoàn toàn hiểu được
cảm giác của cô, cũng nâng cốc lên.
Trong không khí quẩn quanh tiếng thủy tinh va chạm thanh thúy.
“Nghe nói em là nhiếp ảnh gia.” Nhấp một ngụm rượu, Lưu Đạo Nam bắt đầu nói
chuyện phiếm, “Anh là dân nghiệp dư, có thời gian em chỉ bảo anh được không?”
“Được, cái đấy thì có vấn đề gì?” Nói đến chụp ảnh, cô liền hăng hái hẳn lên.
“Có cần thu học phí không?”
“Những người khác chắc chắn là có, về phần anh, có thể mời tôi ăn bữa cơm là
được.”
Rầm! Không ngờ tới, mới nhấp ngụm champagne, anh trong cảm nhận của cô đã thành
nhân vật đặc biệt.
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý. Lưu Đạo Nam chính thức hiểu lầm.
Hai người, anh một câu, em một lời, mặc dù nội tâm bất đồng, nhưng chuyện
phiếm lại cực kỳ hòa hợp. Trong lúc nói chuyện, hoàn toàn không chú ý, xa xa, ở
trong góc phòng ăn, có một ánh mắt đang muốn giết người nhìn chăm chăm vào hai
người bọn họ.
***
Xem mặt kết thúc, Vũ Khiết một mình tản bộ, hưởng thụ sự yên bình, một mình một
chỗ.
Mặc dù Lưu Đạo Nam thể hiện phong độ, nhiệt tình muốn đưa cô về, nhưng cô lại
muốn giữ khoảng cách với anh, cho nên lấy cớ có việc, khéo léo từ chối ý tốt
của đối phương.
Nếu đối với người ta vô ý, thì cũng không nên lợi dụng hảo cảm của người ta với
mình. Đây chính là nguyên tắc làm người trước nay của cô. Cũng chính vì thế mà
cô bỏ lỡ vô số những người đàn ông biểu đạt tình ý với mình.
Tại sao người cô thích thì không chút để ý tới mình, mà người cô không thích
thì hết lần này tới lần khác vây quanh đây?
Thế gian không có chữ công bằng mà?
Hít một hơi thật sâu, cô thong thả dạo bước quanh đường mòn, vừa hưởng thụ làn
gió mùa hạ lướt qua, vừa ngậm ngùi suy nghĩ.
Lúc này, có một chiếc xe hơi màu đen đột nhiên phóng tới bên cạnh vỉa hè.
Bên cạnh có thêm chiếc xe cũng không khiến Vũ Khiết quá chú ý, tùy tiện liếc
mắt một cái, cô vẫn đi tiếp đường của mình, quen mắt với cảnh xe cộ nườm nượp ở
Đài Bắc, người nào sẽ chú ý đến một chiếc xe hơi xuất hiện chứ?
“Em muốn đi đâu? Anh đưa em đi!”
Một thanh âm không thể quen thuộc hơn vang lên bên tai.
Cô bất giác ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy Nhan Lập Khải đứng bên cạnh, thần sắc
cổ quái nhìn cô.
“Tại sao anh lại ở đây?” Cô kinh ngạc chỉ vào anh.
“Thế sao em lại ở đây?” Anh biết rõ còn cố hỏi.
Sau khi biết cô cùng Lưu Đạo Nam gặp mặt, anh như đứng đống lửa, như ngồi đống
than, rốt cục vẫn không chiến tanhg được sai bảo của sự hiếu kỳ, len lén chạy
tới nơi hai người hẹn hò, núp trong góc phòng ăn, theo dõi nhất cử nhất động
của bọn họ. Khi anh nhìn thấy hai người cười cười nói nói, vạn phần hòa hợp,
trong lòng càng lúc càng không có cảm giác, đến cuối cùng lại tích một bụng
giận dữ.
Cơn giận dữ này từ từ thiêu rụi lý trí của anh, giống như ông chồng bắt kẻ
thông dâm, anh theo đuôi hai người ra khỏi phòng ăn, ngay lập tức ra lệnh cho
tài xế không nhanh không chậm đi theo sau Vũ Khiết, hoàn toàn không biết tại
sao mình lại làm thế.
Anh rất muốn chăm chú quan sát cô như vậy, giống như sợ cô ở một khắc kia sẽ
biến mất, ngã vào trong lồng ngực của người đàn ông khác, khiến anh không bao
giờ có thể chạm tới nữa.
“Em vẫn chưa trả lời anh.” Cố tình, anh lấy tay ngăn trở đường đi của Vũ Khiết.
“Tôi...” Trong lúc nhất thời, Vũ Khiết không biết phải nói từ đâu. Trực giác
cho biết, cô không nên nói cho người đàn ông này chuyện mình đi xem mặt.
“Sao khó mở miệng vậy à? Chẳng lẽ là làm chuyện gì khuất tất sao? Lời lẽ gay
gắt, tổn thương người, từ trong kẽ miệng anh phát ra.
Người này uống lộn thuốc hay sao?
Đây là lần đầu tiên cô nghe được anh nói chuyện cay nghiệt như thế, không khỏi
sửng sốt mấy giây.
“Mắc mớ gì tới anh?” Lông mày nhíu lại, cô cười lạnh phản bác, tức giận cũng từ
từ xông tới.
“Đương nhiên là có liên quan. “Nhan Lập Khải không buồn do dự, trực tiếp thốt
ra.
“Liên quan thế nào? “Cô trợn to mắt. “Tôi không giết người phóng hỏa, cũng
không làm chuyện phạm pháp, cho dù như vậy cũng thuộc thẩm quyền của cảnh sát,
khi nào thì tới phiên anh nhúng tay?”
“Em cùng đàn ông lêu lổng, anh phải quan tâm.” Cục tức chất chứa đã lâu, rốt
cục cũng nổ tung.
Nghe vậy, cô giật mình.
Chẳng lẽ lại có chuyện trùng hợp thế, cô cùng Lưu Đạo Nam hẹn hò lại bị anh bắt
gặp?
Mà như thế thì đã sao?
Bọn họ nam chưa lấy vợ, nữ chưa gả chồng, đừng nói là ăn bữa cơm, có vào khách
sạn cũng chẳng ai có tư cách đàm tiếu.
“Cái gì mà cũng đàn ông lêu lổng? Cô lý trí phản kích, “Chúng ta cũng đã chia
tay, tại sao anh còn để ý chuyện của tôi? Tôi muốn hẹn hò với ai thì hẹn, không
mượn anh xen vào.”
“Em – “Lời của cô làm anh không còn đường phản bác.
“Tự anh nói, anh có tư cách gì quản tôi?” Vũ Khiết càng nói càng tức, “Bây giờ,
bên cạnh anh không phải còn có Đường muội muội hay sao? Vậ