
g chẳng
khách sáo, cứ coi như đây là nhà mình, thỉnh thoảng còn gắp thức ăn cho bố Lâm
Diệu, đương nhiên là phải bỏ qua bà Lâm rồi.
Điện
thoại đổ chuông trong sự trông đợi của tôi. Trước đó tôi đã “phím” với mẹ tôi
trước rồi!
- Ờ,
Mai à, có chuyện gì thế? Cậu lại cãi nhau với mẹ chồng à? (Mẹ chồng, điểm nhấn
nằm ở hai từ này.) Sao lại cãi nhau? Cái gì? Bà ấy chê cậu kể từ khi có con vào
thành ra xấu xí à? Còn làm ầm lên, suýt chút nữa thì đánh cậu á? Chuyện quái gì
vậy, chồng cậu không chê cậu thì thôi, bà ấy lại đi chê á? – Tôi cầm điện
thoại, tự biên tự diễn. Tôi âm thầm liếc bà Lâm, vẻ mặt có hơi thay đổi, không
được vui cho lắm. Giờ không vui rồi chứ gì, không vui còn ở phía sau kìa.
-
Không, chuyện này cậu đừng nói cho chồng nghe, cậu phải nhớ, xung đột giữa mẹ
chồng nàng dâu tuyệt đối không được lôi chồng vào cuộc! – Lại liếc bà Lâm, ánh
mắt có vẻ hơi tán thành.
- Mai
Mai, chuyện này không thể làm như vậy được, phải nể mặt bà ấy một chút chứ! –
Lại liếc bà Lâm mặt mày sầm sì. Lâm Diệu cũng hoang mang, liên tục đá chân tôi.
Ông Lâm bộ dạng hào hứng như xem vở kịch hay.
- Mặc
dù bà ấy là bề trên, cậu phải tôn trọng bà ấy. Nhưng giữa người với người, đã
cùng đứng trên một mặt phẳng, trừ sự khác biệt về chiều cao ra, nhân cách là
bình đẳng. Không nói lý được thì đừng nói lý nữa, cho bà ấy biết cậu không phải
dạng dễ đối phó! – Mặt bà Lâm hết âm u lại chuyển sang rạng rỡ, hết rạng rỡ lại
chuyển sang âm u. Bà kia, mặt bà là thời tiết hay sao mà thay đổi nhanh thế?
- Đương
nhiên cuối cùng cậu vẫn phải quỳ xuống mà dập đầu trước bà ấy, nhưng không phải
là nhận sai mà là để bà ấy biết cậu mãi mãi là bề dưới. Hiểu chưa hả? Ừ. Thôi
được rồi, có gì không ổn thì gọi sau nhé, chúng ta tùy cơ ứng biến thôi! Biết
đâu con dâu của bà ấy chọn lại không phải là dâu tốt! – Tôi cúp điện thoại, tỏ
vẻ ái ngại. – Cháu xin lỗi, nói chuyện lâu quá
- Cô
Lâm! – Cuối cùng thì bà Lâm cũng chịu mở miệng. Ha ha.
- Mẹ,
gọi là Lâm Sảng đi ạ! – Lâm Diệu chỉnh lại, nào ngờ bà Lâm lườm cho anh một cái
cháy mặt.
- Không
sao ạ, gọi thế nào cũng được, dù gì cũng chỉ là một cách xưng hô thôi, biết là
gọi em là được mà! Bác Lâm, có chuyện gì thế ạ? – Tôi cũng rất khách khí gọi là
“Bác Lâm”. Bà không coi tôi là người nhà, tôi cũng sẽ coi bà là người ngoài.
- Cô có
vẻ rất có kinh nghiệm trong xử lý việc này đấy nhỉ! – Bà Lâm nhìn tôi, mặt
không chút biểu cảm.
- Đâu
ạ, trên phim truyền hình nhiều lắm mà bác! – Tôi khiêm tốn.
- Ờ,
hôm nay vận dụng ngay vào thực tế, định đóng kịch với tôi phải không? – Bà Lâm
cười nhạt. Cuối cùng cũng cười rồi, mặc dù chỉ là cười nhạt.
- Bác
Lâm nói thế nào thì chính là thế đó ạ! – Tôi cũng chẳng buồn giấu giếm.
- Nói
những chuyện này làm gì? Lâm Sảng, mau ăn cơm đi cháu, cơm canh nguội cả rồi! –
Ông Lâm vội dàn hòa. Tôi ái ngại nhìn ông, làm vợ chồng mấy chục năm rồi mà bác
không hiểu vợ mình ư? Giờ bà ấy làm sao để cháu ăn cho được?
Bà Lâm
lại cười, lần này không phải là cười nhạt. Tôi ngây người nhìn bà. Bà vốn đã
đẹp lắm rồi, thế mà cười một cái lại càng... tôi thật sự muốn tìm một kẽ hở nào
chui ngay xuống đất cho rồi. Người với người sao lại khác biệt nhau thế cơ chứ!
Thật tức chết đi mất!
- Ăn
cơm đi! – Bà Lâm mở miệng nói. Bác trai, cháu đã hiểu nhầm bác, hóa ra bác rất
hiểu vợ mình. Đối thủ lần này còn mạnh hơn cả Trần Thi Huy, áp lực quá quá quá
đi mất!
Cơm
canh nhà họ Lâm thật chẳng dễ nuốt, ăn cơm được hơn một tuần, chỉ có ngày hôm
đó tôi mở miệng dạy người ta cách đối phó với mẹ chồng ra, tôi không lên tiếng
thêm lần nào. Sau chuyện đó suýt chút nữa Lâm Diệu giết tôi, nói rằng nếu tôi
làm hỏng việc anh sẽ cho tôi biết tay. Tôi hỏi anh mẹ anh có giáo huấn gì anh,
có bắt anh phải đoạn tuyệt quan hệ với tôi, nếu không bà sẽ cắt đứt quan hệ mẹ
con với anh không? Lâm Diệu bảo không. Đúng là một tin mừng.
Nếu đã
không nói năng khó nghe thì cơm vẫn phải nuốt. Tôi cũng không diễn kịch nữa,
bình thản ăn cơm, nói chuyện, càng ngày càng hợp cạ bố Lâm Diệu, sắc mặt của bà
Lâm cũng dễ chịu hơn trước nhiều. Một hôm nhìn thấy ông Lâm vui vẻ, bà Lâm cũng
không tự chủ được khẽ nhếch khóe môi cười, nhưng nhìn thấy tôi nhìn thấy liền
thu ngay nụ cười lại, vội vàng đi lên lầu, lại còn sập cửa thật to. Cứ cố gắng
mà chịu đựng như vậy đi! Thực ra tôi cũng chẳng biết liệu mình chịu đựng được
bao lâu. Cho dù tôi có chọc cho bà ấy cười được thì cũng không chắc tôi đã được
làm con dâu của bà ấy. Tôi nói chuyện này với mẹ tôi, mẹ tôi bực mình nói:
- Lâm
Sảng, chúng ta cũng có tự trọng, không thèm vào cái nhà ấy nữa, để cho thằng
Lâm Diệu đó chờ chết đi sống lại!
Mẹ à,
không vào được cái nhà ấy, người chết đi sống lại là con gái mẹ đấy!
Những
chuyện thế này có sốt ruột cũng không sốt ruột được, những chuyện nên làm cũng
đã làm rồi. Tôi bảo Lâm Diệu dọn về nhà ở với bố mẹ để có nhiều thời gian với
bố mẹ hơn, cũng là để tôi lấy điểm cho mình trong lòng hai cụ, nhưng Lâm Diệu
không nghe, hỏi tô
- Thế
còn em thì sao?
- Em...
em không có nhà