
tình yêu quay trở lại
quá đột ngột, khiến cho tôi trong chốc lát chưa thể thích nghi.
Trong khi đó, Lâm Diệu lại làm sai một đơn hàng, viết nhầm 1/6 thành 6. Giám
đốc bộ phận cầm đơn hàng và những thiết bị bị trả lại, lớn tiếng mắng mỏ Lâm
Diệu, nói rằng từ trước đến giờ chưa bao giờ làm cái nào có đường kính to như
thế này, lần này nhất định phải truy cứu trách nhiệm.
Lâm Diệu không nói nửa lời, chỉ im lặng nhìn giám đốc nổi đoá.
Tôi đành phải giở đơn đặt hàng trên bàn của Lâm Diệu ra xem theo mệnh lệnh của
giám đốc. Ôi trời ơi, Lâm Diệu làm cái gì thế này? Trong đơn hàng đã viết rõ
ràng như vậy rồi, sao lại nhầm lẫn như thế cơ chứ? Tôi tức tối nói anh ta mấy
câu, thế mà Lâm Diệu thậm chí còn chẳng buồn nhìn tôi lấy một cái.
- Giám đốc, anh ấy mới đến làm chưa đủ lâu! – Thôi được rồi, dù gì người ta
cũng là “con riêng”, xảy ra chuyện tôi cũng phải gánh vác một phần trách nhiệm.
Mặc dù sếp nhanh chóng cho Lâm Diệu ra làm việc độc lập, nhưng cũng ngầm dặn dò
tôi phải kiểm tra kỹ lưỡng đơn hàng của anh ta, tôi cứ nghĩ chắc sếp cẩn thận
quá mức, nào ngờ lại xảy ra vấn đề thật.
- Gọi
sếp của các người ra đây! – Giám đốc bộ phận chẳng hề nể mặt tôi, cứ nhất định
phải truy cứu trách nhiệm.
- Có chuyện gì thế?
Ngoảnh đầu lại nhìn, cả Bầu Trời và sếp cùng xuất hiện. Sếp thật ma mãnh, bản
thân anh ta cũng không giám đắc tội với Lâm Diệu liền lôi tổng giám đốc vào
cuộc.
- Tổng giám đốc Ngũ, lô hàng này chúng tôi đã làm rất khổ cực, thế mà làm ra
lại thành đồ bỏ đi! Bọn họ thật bất cẩn quá mức! – Giám đốc sản xuất thấy Bầu
Trời xuất hiện liền ăn nói lễ độ hẳn.
Bầu Trời lần lượt xem qua phế phẩm và đơn hàng, nhăn nhó cười và lắc đầu, bảo
giám đốc sản xuất và sếp về trước, để anh ta
Giám
đốc bộ phận trước khi đi còn không quên trợn mắt lườm Lâm Diệu. Còn sếp thì
đương nhiên rất vui vẻ ra về. Tôi đứng bên cạnh, không biết nên nói đỡ Lâm Diệu
ra sao.
- Lâm
Diệu, anh đến văn phòng tôi một chuyến! - Bầu Trời nói.
Lâm Diệu đứng dậy, đi theo Bầu Trời. Tôi nhìn theo bóng họ, cảm thấy lồng ngực
đau tức.
Lâm Diệu, không phải là tôi không yêu anh, tôi chỉ không dám yêu anh, bởi vì
tôi sợ không giữ nổi anh.
Hôm đó sau khi về nhà, lúc ăn cơm tôi liền nói với mẹ:
- Con gái mẹ năm nay chắc chắn sẽ lấy chồng.
Trước sự căn vặn liên tục của bố mẹ, tôi quyết định sẽ dẫn Trương Hạo về nhà.
Lựa chọn Trương Hạo… tôi cho rằng đây là một quyết định đúng.
Hôm nay mới sáng sớm đã nhìn thấy người đẹp ôm bó hoa tươi to đùng đi vào trong
phòng. Tôi hí hửng trong lòng, chắc chắn là của mình rồi. Đồ ngốc Trương Hạo mà
cũng biết tặng hoa cơ đấy, đã thế còn gửi đến tận văn phòng nữa. Hành động này
đã thoả mãn lòng sĩ diện hai mươi mấy năm của tôi.
- Xin hỏi chị Lâm Diệu có ở đây không? – Cô gái kia hỏi.
Cả phòng phút chốc như hoá đá, tôi còn chưa kịp phản ứng gì, chỉ nghĩ được rằng
hoá ra không phải của mình. Tôi chửi thầm trong bụng: Đồ ngốc cuối cùng cũng
vẫn là đồ ngốc, ngay cả chuyện tặng hoa đơn giản như vậy cũng không làm được,
làm đàn ông như vậy còn có ý nghĩa gì nữa?
- Tôi là Lâm Diệu, nhưng tôi không phải là “chị”! – Lâm Diệu nói bằng giọng
trầm trầm.
Xem ra mùa xuân của “con riêng” cũng đến rồi, chẳng trách mà không thèm bám tôi
nữa. Hầy, cũng may tôi không đánh giá quá cao sức hút của mình. Mặc dù có hơi
thất vọng nhưng cũng không nuối tiếc mấy, cái gì không thuộc về mình thì cuối
cùng sẽ không ở bên cạnh mình.
Một lát sau lại có một cô gái ôm một bó hơi vào, hỏi:
- Xin hỏi chị Lâm Sảng có ở đây không ạ?
Tôi giật mình kinh ngạc, vội vàng chạy đến, nói: “ Là tôi đây!” sau đó đón lấy
bó hoa, trên tấm thiệt có viết: “ Người đẹp, em lại già đi một tuổi rồi, anh
lại được bớt một năm nuôi em rồi! Trương Hạo.”
Ngày mai mới là ngày sinh nhật của tôi mà! Đồ đáng ghét, dám nhớ sai ngày sinh
nhật của tôi! Chỉ có điều đến giờ tôi cũng chẳng nhớ ngày sinh nhật của Trương
Hạo, thế nên tôi tha lỗi cho anh.
- Hai người ăn ý thật đấy, cùng được nhận hoa cơ đấy, sau này có cưới cũng cưới
cùng một ngày nhé! - Mọi người trong phòng bắt đầu xì xào bàn tán.
Lâm Diệu chẳng buồn ngoảnh đầu lại, tôi cũng biết ý im lặng không lên tiếng.
Hết giờ làm, tôi nhăn nhó leo lên xe của Trương Hạo.
- Sao thế? Ai chọc tức em à? – Trương Hạo hỏi.
- Là anh đấy! – Tôi nghiến răng.
- Anh làm gì em? Hoa không đẹp à, hay là anh không đủ đẹp? – Trương Hảo nở nụ
cười đầy quyến rũ, để lộ hai hàm răng trắng tinh nhưng không được đều cho lắm.
- Nói đi, sinh nhật em ngày mấy?
- Ngày mai, hai mươi.
- Vậy tại sao anh lại tặng hoa hôm nay?
- Hôm nay anh nhận được hoa của một phu nhân, không muốn lãng phí nên chuyển
sang cho em.
- Của ai?
- Của mẹ anh!
- Mẹ anh tặng anh hoa làm gì?
- Bảo anh măng tặng cho con dâu! – Trương Hạo cười gian xảo.
- Là em à? – Tôi mặt mày chẳng chút biểu cảm.
- Chắc là vậy!
- Anh không thể khẳng định à?
- Anh có thể, chỉ sợ em không dám khẳng định thôi!
Tôi gõ đầu Trương Hạo than thở:
- Đàn ông đúng là một tác phẩm hỏng của Thượng đế!
Trương Hạo xoa xoa đầu, không hiểu ý tôi