
đánh!
Tôi ngây ra, anh ta bị tôi đánh nhiều quá hoá ngốc thật hay sao ấy?
Tôi bỏ tay xuống, chìa ra trước mặt anh ta.
- Cái gì, bảo tôi đánh lại à?
- Quà đâu?
- Không có.
- Không có thì đưa tiền!
Ngần ngừ mãi Lâm Diệu mới lấy trong túi ra một cái hộp, đặt vào tay tôi rồi bỏ
đi.
Tôi nôn nóng mở ra, trái tim như thót lại: là một chiếc nhẫn. Tất cả niềm vui
phút chốc hoá thành mây mù, ánh mắt ngây dại nhìn theo cái bóng của Lâm Diệu.
Anh chàng này, ngốc thật rồi!
Gần ngày Quốc khánh, tôi và Trương Hạo có bàn bạc, tôi bảo giải quyết chuyện
của chúng tôi xong, nhưng Trương Hạo trầm ngâm. Tôi biết anh có chuyện gì đó.
- Nói đi, có chuyện gì? – Tôi nhéo tay Trương Hạo.
- cô ấy không chịu ly hôn, bọn anh đã bàn bạc rất nhiều, nhưng cô ấy một mực
không chịu. Cuối cùng anh dứt khoát đề đơn ra toà đòi ly hôn, lý do đứa con
không phải của anh. Cô ấy nói cô ấy phải xét nghiệm DNA lại lần nữa, cô ấy
khẳng định đứa bé là của anh.
- Sau đó thì sao?
- Sau đó cô ấy dẫn nó đi xét nghiệm DNA, đang chờ kết quả.
- Nếu như đứa con là của anh thì sao? Nếu như lần đầu tiên bệnh viện xét nghiệm
sai, hoặc anh lấy nhầm báo cáo thì sao?
Trương Hạo trầm ngâm, bầu trời của tôi như muốn sập xuống, tôi biết lần này
mình sẽ lại mất Trương Hạo
Cô ta
nói đúng, ai là bố đứa trẻ, chỉ có cô ta là rõ nhất. Thực ra không cần đợi đến
khi có kết quả DNA tôi cũng đoán được kết cục của chúng tôi. Chỉ có điều tôi
vẫn ôm hi vọng may mắn, nói với Trương Hạo:
- Vậy thì chúng ta cùng đợi!
Những ngày tháng chờ đợi thật khó chịu, chờ đợi một kết quả mặc định là khó
chịu, nhưng chờ đợi một kết quả biết trước nhưng vẫn không thể chấp nhận sự
thực còn khó chịu hơn. Tôi đặt chiếc nhẫn đính hôn mà Trương Hạo đã mua, mười
bảy nghìn năm trăm tệ tiền mặt, còn cả tờ giấy ghi nợ kia vào một cái hộp, bọc
kín lại, sau đó ôm thật chặt, giống như ôm chặt lấy Trương Hạo không muốn rời
tay ra vậy.
Kết quả quả nhiên đúng như tôi dự đoán, đứa bé là con anh ấy.
Sắc mặt Trương Hạo tái xanh, kết quả này đã chứng minh cho sự trong sạch của cô
ta, còn tôi, chỉ còn biết ra đi trong im lặng.
Mặc dù tôi lại lần nữa trở thành kẻ bị bỏ rơi, nhưng lúc này trong lòng tôi đã
chẳng còn chút oán hận, chỉ còn lại sự nuối tiếc.
Trương Hạo, tôi khâm phục người đàn ông này, một người đàn ông chấp nhận gánh
vác trách nhiệm cho đến cùng. Lần đầu tiên bị bỏ rơi, sở dĩ tôi phẫn nộ là bởi
vì tôi không dám khẳng định là tình cảm đã phản bội lại tôi hay là trách nhiệm
đã chiến thắng tôi.
Nhưng
lần này, tôi thoải mái buông tay và chúc phúc cho anh.
Tôi sẽ không hối hận đã yêu một người đàn ông như vậy.
Lúc trả lại cái hộp cho Trương Hạo, tôi nói:
- Trong này có nhẫn, mười bảy nghìn năm trăm tệ tiền mặt, giấy nợ của anh, giờ
trả lại hết cho anh!
Rồi tôi vỗ vào vai anh, chậm rãi nói từng tiếng một:
- Nghe này, nếu lần này lại là một trò đùa, anh mà quay lại thì đúng là một
thằng tồi!
Trương Hạo nhìn tôi hồi lâu mà không nói nên lời, đột nhiên vòng tay ôm lấy
tôi, siết chặt tôi trong vòng tay ấm áp.
- Anh từng nghĩ xem mình nên nói gì trong khoảnh khắc này. Anh muốn nói: “ Lâm
Sảng, anh thật sự rất yêu em, nhưng chúng ta có duyên không có phận, kiếp này
cúng ta không thể ở bên nhau, hẹn gặp lại em ở kiếp sau. Kiếp sau anh chắc chắn
không phụ lòng em!”. Nhưng mà anh không dám, anh biết em sẽ mắng anh. Anh lại
muốn nói: “Sự kiên cường của em không phải là lý do khiến cho anh bỏ rơi em,
nhưng đứa bé là vô tội!”, nhưng anh cũng không dám, anh biết em sẽ đánh anh. Vì
vậy Lâm Sảng à, giờ anh sẽ không nói gì cả, cứ để anh ôm em như thế này, lần cuối
cùng ôm em như thế này.
Chúng tôi cứ ôm nhau như vậy, cho đến khi tôi bỏ anh ra. Anh quay người đi vào
trong xe, lái xe đi, không bao giờ còn ngoảnh đầu lại nhìn tôi.
Có ai đó khẽ vỗ vào vai tôi, tôi ngoảnh đầu lại, là Mạc Lãnh. Tôi cố nặn ra một
nụ cười:
- A, trùng hợp nhỉ!
Rồi trước mắt tôi như tối sầm, tôi chẳng còn biết gì nữa.
Lúc tỉnh lại tôi thấy mình ở trong bệnh viện, bố mẹ và Mạc Lãnh đang ở bên
cạnh. Thấy tôi tỉnh lại, ba người xúm lại dìu tôi ngồi dậy, luôn miệng hỏi tôi
khó chịu ở đâu, đầu còn đau không, có khát không, có đói không, chỉ có điều
chẳng ai nhắc đến chuyện của Trương Hạo cả.
Tôi nhìn cái chăn trắng tinh ở bên cạnh, rồi lại nhìn các bệnh nhân ở giường
bên cạnh, chợt rùng mình, hoá ra tôi đã ở bệnh viện rồi.
Tôi khóc, sao tôi lại làm chuyện mất mặt thế cơ chứ? Bị đàn ông đá còn chưa hết
nhục, lại còn thảm hại đến mức phải vào nằm viện sao?
- Mẹ,
con… - Tôi ủ rũ nhìn mẹ, tôi lại cô đơn rồi.
Mẹ không để tôi nói tiếp, lên tiếng cắt ngang lời tôi:
- Bác
sĩ nói con bị huyết áp thấp.
- Hả, huyết áp thấp? – Mình bị huyết áp thấp từ bao giờ thế? Tôi liền trút nỗi
ấm ức trong lòng lên người mẹ. - Mẹ à, thường ngày mẹ ngược đãi con thế nào mà
để con bị huyết áp thấp thế này? Tại sao mẹ không cho con ăn thịt? Cái gì bổ
béo, dinh dưỡng mẹ đều không cho con ăn, mẹ không được đối xử với con như vậy,
tháng nào mà con chẳng nộp tiền đầy đủ?
Mẹ tôi nổi đoá.
- Cậu suy ngh