
điện thoại ra trước mặt Chung Húc. Nhìn vào những ký tự phản chiếu trên mặt điện thoại, Chung Húc kinh ngạc ra mặt:
– Đúng là chữ Hebrew! Chả trách em cứ thấy nó kỳ quặc thế nào, hóa ra toàn bộ đều viết ngược! Nhưng… – Hai người cùng rời mắt khỏi bức tường. Một chuỗi ký tự Hebrew viết ngược được giấu kín trong tường, giống như một ngòi nổ thình lình xuất hiện, không hẹn mà cùng dấy lên trong lòng họ một dự cảm nguy hiểm vô cùng ma quái.
Một tu viện thình lình xuất hiện bên ngoài cánh cửa, một không gian bồng bềnh giữa chân thực và ảo giác, giống như một hố đen tham lam khổng lồ, mang vọng tưởng nuốt chửng bất cứ con mồi nào mà nó hợp nhãn.
Ôm theo một bụng nghi ngờ, hai người đã leo hết đoạn cầu thang dài dằng dặc.
Hai người hoàn toàn không ngờ được rằng, thứ nghênh đón họ ở cuối cầu thang không phải một cánh cửa sắt đóng im lìm, cũng không phải một lối đi bình thường, mà là một bức mành mành bằng pha lê, hoặc có lẽ là thủy tinh, buông dài từ trần nhà xuống tận sàn. Lớp bụi dày cộm đã phủ lấp màu sắc và vẻ sáng bóng vốn có, trông nó giống như một nữ tỳ ăn mặc xoàng xỉnh đang cụp mắt nhìn xuống, cúi mặt thõng tay cung kính đợi lệnh.
Vén mành bước qua, bụi bặm mù mịt rơi xuống đầy đầu họ. Nhưng vén tấm mành này lên, họ lại nhìn thấy ngay tấm mành thứ hai, lại vén lên, vẫn còn có tấm thứ ba. Hai người đưa mắt nhìn nhau, sau đó kiên nhẫn lặp lại động tác vừa nãy, cứ thế cho tới khi đi qua bức mành thứ bảy, một luồng sáng chói mắt bất ngờ rọi tới, giống như vừa từ hang động tối tăm đột ngột bước ra một không gian rực rỡ ánh mặt trời. Chung Húc và Tư Đồ Nguyệt Ba đồng thời nghiêng mặt sang một bên theo phản xạ, né tránh luồng sáng thình lình chiếu tới.
Vài giây sau, khi mắt họ đã thích ứng với ánh sáng bất ngờ, Chung Húc nhìn thấy tầng thứ hai của tu viện bày ra trước mắt, bất chợt sững người. Tư Đồ Nguyệt Ba thì há hốc cả miệng, rồi lẩm bẩm một mình:
– Đây… có lẽ không giống với cách bài trí của tu viện cho lắm!
Đá hoa cương màu trắng ngà lát thành mặt sàn bóng lộn như gương. Chỗ tiếp giáp giữa các bức tường đều được trang trí bằng phù điêu làm từ gỗ hồng mạ vàng. Trên bức tường chính trước mặt họ có treo vài chục bức tranh nền trắng vẽ hoa văn màu xanh lam. Ngoài vài món đồ nội thất xa hoa mang phong cách cổ điển của châu Âu thời Trung Cổ, còn có không ít đồ sứ Trung Quốc kiểu dáng tinh xảo trang nhã được điểm xuyết một cách tinh tế ở những vị trí đẹp nhất. Bên cửa sổ, những tấm rèm bằng sa tanh màu trắng ngà viền đăng ten và sợi dây lụa màu lam phơn phớt buộc phía trên đang phơ phất tung bay trong gió nhẹ. Chùm đèn pha lê treo trên trần nhà dịu dàng tỏa xuống thứ ánh sáng màu vàng nhạt. Trong toàn bộ không gian phòng lớn, ánh huỳnh quang sóng sánh như nước.
– Em ơi, có phải là ảo giác không? – Tư Đồ Nguyệt Ba nghi hoặc hỏi vợ. Kỳ thực, bất kể là ai, cũng đều không thể tưởng tượng được gian phòng cực kỳ xa hoa và lịch sự trước mắt có liên quan gì đến một tu viện trang nghiêm khô cứng.
Chung Húc lắc đầu:
– Không phải! Vẫn là không gian thực.
– Thật là quá thú vị… – Tư Đồ Nguyệt Ba phá lên cười vang, rồi than thở – Chúng ta đang tới nơi nào thế này?
– Anh đừng sợ, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu! – Chung Húc tự tin bảo đảm, sau đó quệt đầu ngón tay lên mặt tủ bên cạnh, rồi chìa ra trước mặt chồng, nói với vẻ đùa cợt:
– Anh nhìn xem, nơi này sạch bong. Người sống ở đây cũng chăm chỉ đấy chứ!
– Có người sống ở đây à? Anh chẳng nhìn thấy một ai cả… – Tư Đồ Nguyệt Ba quay một vòng tại chỗ. Gian phòng này tuy lớn, nhưng lại rất đỗi trống trải, vừa nhìn đã thấy được toàn bộ, không có bất kỳ góc khuất nào có thể ẩn nấp.
– Vị chủ nhân này tính tình rất e thẹn, hoặc là xấu xí quá, nên không dám ra gặp khách khứa, đương nhiên là anh không nhìn thấy được rồi! – Chung Húc cố làm ra vẻ thản nhiên, tiếp tục pha trò, rồi lại bước lên mấy bước, sắc mặt vụt sa sầm, quát khẽ một tiếng:
– Yêu khí…
– Cái gì… – Tư Đồ Nguyệt Ba còn chưa kịp dứt lời, chợt nghe “uỳnh” một tiếng kinh người bên mé phải. Chiếc tủ đứng màu trắng với phần mép khảm vàng đặt bên phải bức tường chính thình lình bị đẩy bật tung từ bên trong, một thân người lăn lông lốc ra qua cánh cửa mở rộng.
– Cứu… tôi với! – Kính sắc mặt kinh hoàng ngã lăn trên sàn nhà, mái tóc dài rối bù sổ tung, hai tay ra sức túm chặt lấy cổ, bộ dạng giống như đang gắng sức giằng kéo một sợi dây vô hình đang thít chặt lấy cổ mình, đôi chân bê bết bùn đất giãy đập loạn xạ một cách bản năng. Đế giày thể thao cọ xát lên mặt sàn, phát ra những tiếng ken két hết sức ghê tai.
Hai vợ chồng còn chưa kịp xông tới cứu người, chỉ nghe “soạt” một tiếng, cả thân người Kính bị một luồng sức mạnh vô hình nhấc bổng lên, quăng đánh vèo lên không trung, sau đó dán chặt vào trần nhà, “trượt” thẳng về phía cửa sổ đang mở toang. Tiếng gào thét kinh hoàng và tuyệt vọng kéo theo hàng tràng dư âm dội lại, đủ để chặn cứng hơi thở của tất cả những ai nghe thấy.
Chung Húc đạp mạnh một cái lên mặt ghế sô pha phía trước, lấy đà nhảy vọt lên, hạ xuống nóc chiếc giá sách bằng gỗ cao nhất bên cạnh,