Cậu Chủ Hồ Đồ

Cậu Chủ Hồ Đồ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323722

Bình chọn: 7.00/10/372 lượt.

Cậu chủ, cậu đừng có đờ ra chứ. Sờ mặt thẹn thùng xấu hổ cái gì, đợi lát nữa hẵng tính đi!”.

“…”.

Tổng quản bảo mẫu cau mày dán sát người lên cánh cửa, ông vô cùng hận

thù cái cửa khốn nạn có hiệu quả cách âm quá tốt này, khiến ông không

thể nghe rõ được nhất cử nhất động của cậu chủ.

Sau cánh cửa chắc chắn có động tĩnh kì quái gì đó!

Là cậu chủ gặp nguy hiểm gì sao? Không lẽ có đạo tặc háo sắc thoát khỏi hệ thống an ninh cao cấp chạy vào khuê phòng của cậu chủ, ép cậu chủ

lên giường, muốn quấy rối cậu chủ?

“Cậu chủ! Tôi tới cứu cậu

đây! Kẻ nào dám nhúng chàm thân thể thanh khiết của cậu, tôi sẽ đánh kẻ

đó thành thức ăn cho Hắc Thủ Đảng! A a a a!”.

Giơ cái chổi lên cao, tổng quản bảo mẫu định đạp cửa xông vào.

“Két”.

Cửa mở.

“Không cần trừng mắt nhìn tôi phòng bị thế, dù cậu có tìm một cô gái

giúp cậu kết hôn giả tôi cũng chẳng làm gì được, chủ tịch chỉ bảo tôi để cậu kết hôn, còn chuyện cậu với cô gái đó là tình cứng hơn vàng, hay là vàng dày hơn tình, tôi không quan tâm cũng chẳng muốn quan tâm”.

Anh mở ngăn kéo rút ra một tập danh thiếp dày, lật qua xem lướt rồi rút ra một cái, đưa tới trước mặt cậu chủ.

“Cái gì thế?”.

“Bạn tôi. Làm bên truyền thông.” Thấy cậu không nhận, Thư Thành Nhạc

vươn tay nhét tấm danh thiếp vào túi quần Âu của cậu, “Không cần trừng

mắt với tôi. Cái này cũng là chủ tịch dặn dò. Sau khi kết hôn cậu chủ và cô nhà phải trả lời phỏng vấn, thông báo cho mọi người biết”.

“…”

“Hy vọng lúc phỏng vấn hai vợ chồng cậu nhận ra được đối phương, đừng

để lộ tẩy khiến người ta cười chê. Hai người bị chê cười cũng không sao, nhưng hình ảnh của khách sạn sẽ bị ảnh hưởng”. Giọng điệu Thư Thành

Nhạc đầy mỉa mai, nói tiếp, “Cậu chủ này, kết hôn nhanh thế không vui

đâu, giờ đổi ý còn kịp”.

“Rầm”.

Đáp lại Thư Thành Nhạc là tiếng dập cửa vô cùng mạnh mẽ.

Thư Thành Nhạc nhướn lông mày, cười khinh miệt, “Muốn mình cống hiến

sức lực cho cậu chủ này, còn phải nhảy vào biển lửa vì cậu ta sao? Hừ,

xin miễn đi”.

Đồng hồ đã chỉ quá tám rưỡi.

Thu lại ánh mắt lạnh lùng, cậu chủ Cẩm Ngọc ngồi ngay ngắn trên ghế so­fa, mặt mày hầm hầm, bấm bấm điều khiển ti vi.

“Kẹt”.

Tiếng mở cửa khiến ánh mắt lạnh lùng của cậu bắn thẳng về phía cửa.

Diêu Tiền Thụ vừa vào cửa đã đứng đơ ra đó, cậu chủ mặc áo cổ chữ V

khoét sâu màu xám, để lộ xương quai xanh tuyệt đẹp của mình, khoanh tay

vẻ lười biếng, tư thế khiêu gợi như thế đi kèm ánh mắt chẳng có chút

khiêu gợi nào khiến cô lạnh hết cả người.

“Cậu… cậu chủ, em đã về”.

“…”. Không đáp, trừng mắt nhìn cô.

“Em… hơi chậm một chút, tại tắc đường”.

“Cô làm vợ thế à?”. Về nhà muộn còn kiếm cớ.

“Khụ khụ khụ khụ!”. Cô vừa nghe tới từ nhạy cảm, lập tức lớn tiếng ho khan.

Cậu không hiểu, chỉ cảm thấy cô đang phản kháng mình, bỏ điều khiển ra

đứng dậy hừ nói, “Cô ho cái gì! Tôi đang hỏi cô, cô làm vợ kiểu gì hả!”.

“Khụ khụ khụ!!”.

“Cậu chủ! Cậu nói gì với Tiểu Tiền

thế? Có phải nó lại không nghe lời khiến cậu tức giận không? Chờ tôi sửa xong bụi hoa ở vườn sau sẽ vào chỉnh đốn nó!”.

Tiếng tổng quản bảo mẫu từ vườn sau vọng lại nghe có hơi xa xăm một chút. Cậu chủ nhếch mép, thế mới biết cái trò vừa rụt cổ, vừa lè lưỡi của cô là có ý gì.

Cau mày, cậu túm cô kéo ngay lên lầu, mở cửa phòng lôi cô vợ của mình đi vào, vung chân đá cửa.

“Tôi không thích vợ mình về nhà muộn hơn mình!”. Cậu bất mãn ra lệnh.

“… Còn em không thích chồng mình giữa đường bảo xuống xe tự về nhà đi”. Cô hạ giọng lẩm bẩm.

“Cô nói cái gì?”.

“Vâ… vâng!”. Cô dứt lời, nhặt lại quần lót trên mặt đất, lúc nãy cô

cuống cuồng tìm vũ khí trong phòng tắm, không ngờ quần lót để thay lúc

tắm của cậu chủ cô tiện tay chụp lấy lại có thể giải vây cho cô, a ha ha ha ha! Cô đúng là thông minh quá, chỉ cần nói giặt quần lót giúp cậu

chủ, tổng quản bảo mẫu sẽ không nghi ngờ!

“Ờ… giặt quần lót à, thế cô giặt cho sạch nhé”.

“Vâng ạ!”.

Nhìn đi! Chỉ cần nói phục vụ cậu chủ, tổng quản bảo mẫu sẽ không nói gì nữa.

“Chỗ nào cũng phải giặt sạch nhé. Cô biết không, giờ cậu chủ… à… là

người đàn ông trưởng thành rồi!”. Tổng quản bảo mẫu vừa nói vừa thả cái

chổi trong tay ra, thỉnh thoảng lại len lén liếc nhìn cái quần nhỏ bằng

vải cot­ton trong tay Diêu Tiền Thụ.

“Tiểu Tiền này, cậu chủ thích màu gì?”.

“Màu trắng màu đen đều có cả”. Thực ra hoa văn ngựa vằn cũng rất đáng

yêu, không biết cậu chủ có thích không nhỉ. Lần sau khi đi siêu thị với

tổng quản bảo mẫu, tiện thể mua một cái cho cậu chủ về mặc thử coi sao!

“Tiểu Tiền, cô đưa cái quần lót của cậu chủ qua đây chút, mở ra cho tôi xem…”.

“Hừm? Ông muốn xem cái gì?”.

“Xem số đo của cậu chủ là bao nhiêu?”.

“…”. Cô im lặng giơ thứ trong tay lên.

Tổng quản bảo mẫu thở hắt ra, “Cậu chủ à, quả nhiên cậu đã biến thành người đàn ông trưởng thành khỏe mạnh rồi!”.

“… Hai người cút ra ngoài hết cho tôi!”. Cậu chủ không thể nhẫn nại được nữa, giận dữ hét lên, ngay sau đó…

“Rầm”.

Sau tiếng sập cửa, một già một trẻ ngồi ngoài cửa phòng cậu chủ nhìn nhau.

“Kẹt”.

Cửa đột nhiên lại bật m


pacman, rainbows, and roller s