Cậu Chủ Hồ Đồ

Cậu Chủ Hồ Đồ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323281

Bình chọn: 9.00/10/328 lượt.

i nheo mắt lại.

Cậu nâng đầu cô lên tính hôn lần thứ ba.

Nhưng lần này cô không chịu, chống tay lên ngực cậu chủ phản đối, “Cậu

chủ đừng như thế, cậu chủ như thế là không tốt đâu, cậu chủ tha cho em

đi mà! Bị tổng quản bảo mẫu nhìn thấy, em chết chắc đó, xin cậu thương

em với. Hắc Thủ Đảng đang trên lầu đó, cậu có cần thì đi tìm nó đi. Em

còn phải ăn cháo!”.

“...”. Cái giọng điệu yếu ớt đó của cô là ý gì? Tại sao cô chỉ nói vài câu là có thể biến cậu thành tên khốn biến

thái thích ép buộc con gái chứ.

“Thả cái bát ra, hôn tôi”.

“Tại sao?”. Trong hợp đồng lao động cũng không có điều “phải hầu cậu chủ hôn” mà!

“Ai nói tôi sẽ bị phụ nữ lừa?”.

“À, em ạ”.

“Ai nói tôi không có kinh nghiệm yêu đương?”.

“... Em”.

“Ai giúp tôi tích lũy kinh nghiệm, dạy tôi hôn?”.

“Em...”.

“Hừ”.

“Hả?”. Cô bị lừa rồi!

Cậu chủ... cậu hồ đồ quá! Đừng đùa như thế! Cậu chủ dậy thì càng lúc càng dữ, bắt đầu muốn nếm thử mùi vị của nụ hôn rồi lại chìm sâu vào trong nó.

Căn cứ theo điều thứ hai trong “quy định hầu nữ”, cô phải tuân theo sở thích ác liệt này của cậu chủ.

Cũng vì cậu chủ đang sa vào sở thích nhục dục, gần đây cậu ấy rất an

phận ngồi im trong nhà, không ra ngoài gặp ả đàn bà xấu xa khiến cô và

tổng quản bảo mẫu bớt lo lắng hẳn.

Cậu nhốt mình trong phòng,

liên tục lên mạng, xem tài liệu, trong đám tài liệu lộn xộn toàn đề án

kinh doanh khách sạn gì đó. Nửa đêm mang đồ ăn khuya vào cho cậu chủ,

trên màn hình vi tính của cậu lúc nào cũng ngừng ở trang web của khách

sạn Hoàng Tước, lần nào cô tính xem qua cũng bị cậu kéo sang một bên làm tròn nghĩa vụ - tích lũy kinh nghiệm, luyện tập hôn.

Luyện tập xong, cô dâng bữa khuya lên.

Cậu chủ vừa xem trang web vừa im lặng ăn.

Cô đứng bên cạnh chờ, mãi tới khi cậu chủ buông đũa, cô mới lại gần thu dọn.

“Ăn hết chỗ còn lại đi”.

“...”. Lại nữa.

“Cậu chủ, em không thể ăn bữa khuya còn thừa của cậu nữa, em sẽ béo lên mất”.

“Ăn hết”.

Cậu nhét bát đũa vừa ăn vào tay cô.

Diêu Tiền Thụ im lặng rơm rớm nước mắt, cậu chủ quá đáng, tại sao ngày

nào cũng bắt cô ăn thức ăn còn thừa của cậu ấy chứ, còn phải ăn chung

một bát, cứ ăn nước bọt của cậu ấy suốt.

Vâng lời ăn hết sạch

thức ăn cậu chủ cho, cô ợ lên một cái, nói thật lòng, đồ ăn khuya của

cậu chủ đúng là ngon thật, không hổ danh là đầu bếp được tổng quản đặc

biệt mời tới.

Lúng búng ăn xong, cô thu dọn chén đĩa, chuẩn bị ra khỏi phòng cậu chủ.

“Cô đi đâu?”. Cậu chủ xoay người khỏi cái máy tính, hỏi.

“Hả? Em mang bát vào nhà bếp”.

“Để xuống đất”.

“Dạ?”.

“Qua đây”.

“Cậu chủ, cậu còn gì sai bảo ạ?”. Cô lon ton chạy ra sau lưng cậu chủ, chờ lệnh của cậu chủ.

Cậu thuận tay nhét một quyển sách vào tay cô.

“Cậu... cậu chủ, đây là gì?”.

“Đọc”.

“... Từ đầu tới cuối ạ?”.

“Ừ”.

“Cậu chủ, đổi quyển khác được không, quyển này dày quá đọc lâu lắm...”.

“Không được. Đọc”.

Cậu chủ không thèm nhướn mắt, vừa gõ bàn phím, vừa nhìn chằm chằm vào

màn hình máy tính, thỉnh thoảng còn phải tra lại tài liệu trong tay,

trông bận rộn tới mức không thèm đếm xỉa tới cô, nhưng lại không chịu

thả cho cô đi.

Cô mếu máo ảo não, bất đắc dĩ mở miệng đọc chầm

chậm, “... Mười vạn câu hỏi vì sao, mục lục... tại sao con người phải

tắm, tại sao tắm bằng nước, tại sao phải uống nước, tại sao diêm lại

cháy...”.

“Nhỏ một chút”.

“...”. Cậu có phải biến thái không hả! Muốn em đọc cho cậu nghe còn muốn em đọc nhỏ, thế cậu còn

muốn em đứng đây đọc làm gì chứ? Để em đi, để em đi đi mà! Dạo này em có rất nhiều nỗi buồn thiếu nữ, cậu đừng kích thích em nữa có được không!

Hình như phát hiện ra cô hầu phía sau đang phồng mang trợn má, cậu chủ quay đầu lại.

“Tại sao nước có thể dập lửa, tại sao nước đun sôi lại kêu ro ro...”.

Không có gì lạ, cậu chủ quay lại tiếp tục làm việc.

“Tại sao còn người ăn xong bữa khuya lại bắt đầu biến thái, tại sao con người không nên ép người khác ăn bữa khuya còn thừa, tại sao con người

không nên vừa làm việc vừa nghe người ta đọc Mười vạn câu hỏi vì sao,

tại sao con người có thể ngược đãi thiếu nữ vô tội chẳng nể nang gì...”.

“...”.

Ba giờ rưỡi chiều, giờ trà chiều của cậu chủ, chiếc bàn trắng kiểu Âu trong vườn đã được bày biện ra.

Đôi chân dài của cậu chủ vắt vào nhau, cậu dựa lưng vào ghế đọc tài liệu, Hắc Thủ Đảng nằm cạnh chân cậu miễn cưỡng phơi nắng.

Đầu bếp mới tới làm đẩy chiếc bàn trà tinh tế ra, cung kính đặt lên bàn những chiếc đĩa bánh gato đẹp tới lóa cả mắt, giới thiệu từng loại cho

cậu chủ.

Cậu chủ đặt tài liệu xuống, nhấc cái thìa bạc lên, mỗi món chỉ ăn một miếng, mỗi miếng đều uống nước lọc để xóa đi vị ngọt còn đọng lại trong miệng.

Cậu chủ vừa ăn thử, vừa nhận xét cẩn thận, thỉnh thoảng hỏi đầu bếp chuyện gì đó.

Khác với gi­ai cấp bóc lột nhàn nhã hưởng thụ, bên chân tường cách đó

chẳng xa, Diêu Tiền Thụ đầu đội mũ che nắng, cầm cái kéo cắt cây to bự,

đứng trên thang, lạch tạch sửa lại hàng rào bằng cây xanh mướt.

“Tổng quản bảo mẫu, bên này được rồi, còn chỗ nào phải cắt nữa không?”.

“Cô cứ đứng im đó đừng


Polly po-cket