Teya Salat
Cậu Chủ Hồ Đồ

Cậu Chủ Hồ Đồ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323300

Bình chọn: 8.00/10/330 lượt.

ạ này.

Cậu muốn về nhà. Cậu thà ăn một bát mì trước mặt cô hầu riêng của mình còn hơn ngồi ở đây.

Ngán ngẩm nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm mưa, một dáng người khổ sở lọt vào tầm mắt cậu.

Đó có lẽ là cô người hầu nhỏ ở nhà ăn mì mà cậu đang thèm tóc tai ướt

đẫm nép dưới mái hiên chật hẹp, gặm bánh mì khô thật là thảm thương.

Đồ ngốc! Không phải đã bỏ cậu, không phải đã về nhà rồi à? Sao lại

không về? Sao lại ăn bánh mì? Sao phải dầm mưa? Sao phải khơi lên cái sự chẳng đành lòng của cậu.

Diêu Tiền Thụ nghĩ mình bi thảm lắm

rồi, cô cũng muốn vào nhà hàng bít tết ăn uống kiêm giám sát, nhưng vừa

mở ví tiền ra thì chẳng thể làm gì được ngoài nuốt nước bọt rồi tung tẩy chạy tới cửa hàng bánh mì cạnh đó mua mấy cái bánh khô gặm cho đỡ đói.

Tổng quản bảo mẫu nói phí theo dõi thuộc phạm vi chi phí công, phải có

hóa đơn làm chứng, nói cách khác cô phải tiêu tiền của mình vào nhà hàng trước rồi mới thu về được. Tiền theo dõi cậu chủ rất đắt, cái ví tiền

bé bỏng của cô đã không chịu nổi rồi.

Gặm gặm bánh mì, cố chịu nốt hôm nay, về phải báo cáo đề xuất ý kiến với tổng quản bảo mẫu.

Lạnh quá trời, cô ngồi thu lu dưới mái hiên, bọn họ còn muốn ăn bao lâu chứ? Cậu chủ có thể đột nhiên dâng tràn máu nóng cầu hôn ngay ở nhà

hàng tốt cỡ này không nhỉ?

Cũng đúng thôi, cô Nhược Nhược chẳng có gì tệ cả, trừ việc là bạn gái cũ của anh Thư, cô ấy là bạn học cũ

của cậu chủ, cô ấy và cậu chủ đã cùng sống ở nơi cô chỉ có thể thấy qua

ti vi, cô ấy có thể nói nhiều chuyện với cậu chủ, cô ấy xem ra còn tiện

lợi hơn cả cô và tổng quản bảo mẫu.

Cô không thể đi vào rạp chiếu phim cùng với cậu chủ, không dám kéo cậu

chủ đi chơi tàu lượn, cô lại càng không dám mơ tới việc khoác tay cậu

chủ.

Thứ cảm giác cô đơn này của cô nhất định giống cảm giác

của tổng quản bảo mẫu, là không muốn thấy cậu chủ lớn lên rồi bay đi

không cần bọn họ phải không?

Mưa vẫn còn rơi, đầu cô nặng quá, trước mắt tối quá, người rất lạnh, túi Do­rae­mon nặng quá. Cô sắp không đứng lên nổi rồi...

Có người đi tới, đứng ngay trước mặt cô, im lặng hồi lâu chẳng nói gì,

khiến bầu không khí xung quanh cũng trở nên nặng nề. Đầu cô nặng quá,

không ngẩng đầu lên nhìn cậu được.

Cậu đưa tay kéo cô lên ôm

vào lòng, cô lại vô thức giãy dụa lộn xộn chẳng để yên, nhưng chỉ cần

cậu nói một câu, giọng nói ấy khiến cô đột nhiên thả lỏng.

“Ai cho cô đứng ngây ra đây dầm mưa hả!”.

“Ai cho cô đứng ngây ra đây dầm mưa hả!”.

“Cậu chủ, em... em...”.

“Có phải cô thích tôi không?”.

“Không không không, cậu chủ, em không, em không dám!”.

“Thế tôi thích em thì sao?”.

“... Cậu chủ thích em? Thật... thật thế không?”.

“Tiểu Tiền Tiền, tôi không thể không có em!”.

Oa! Cậu chủ ôm cô, nhưng sao thấy cái ôm này chặt quá, khiến cô không

thở nổi, ừm... nóng quá... cậu chủ, vòng ôm của cậu nhiệt tình dữ dội

kịch liệt quá rồi, tuy cô rất vui, nhưng cô còn muốn giãy ra mà thở đó!

“Rầm”.

Cô lấy cả tay lẫn chân đẩy cái ôm chặt cứng kia ra.

“Soạt”.

Cậu chủ không buông cô ra, cứ ôm riết lấy cô, càng ôm càng chặt.

“Cậu... cậu chủ, cậu đừng như thế này nữa, em khó thở lắm đó... chúng ta không có kết quả đâu, em không thỏa mãn được...”.

“Cô đá chăn là có thể thỏa mãn tôi rồi à?”.

“Hả? Hở?”.

Diêu Tiền Thụ đang ngủ say tỉnh lại, “soạt” một tiếng ngồi bật dậy trên giường, nhìn cậu chủ đang nhặt chăn lên đắp lại cho mình.

Á... cô đột nhiên hiểu cái ôm siết người tới chết kia là gì rồi. Chết cô

rồi! Tự nhiên lại mơ kiểu đại nghịch bất đạo này, mơ cậu chủ tỏ tình với mình! Chuyện này... sao có khả năng được! Tuyệt đối không thể để tổng

quản bảo mẫu biết, không thì cô đã phá hỏng “quy định hầu nữ” rồi.

“Cậu... cậu chủ”. Cô sợ sệt chào cậu chủ.

Chẳng biết cậu đã ngồi cạnh giường cô từ khi nào, lẽ nào cậu đã nhìn thấy cái dáng liên tục đá chăn xấu hổ của cô rồi sao?

Nhìn cái nhếch môi bất mãn của cậu, có lẽ đã đắp lại chăn cho cô mấy

lần, lại bị cô đá văng đi chẳng thèm biết trời đất gì. Oa! Cô đúng là

người hầu thất bại, tự nhiên lại để cậu chủ hạ thấp mình nhặt chăn cho

cô.

“Cậu chủ... là cậu đưa em về sao?”.

Cậu lạnh lùng nhướn mày nhìn cô, vẻ mặt như đang nói trừ người đôi khi thiếu minh mẫn như cậu ra, còn ai khiêng cô về nhà nữa.

“Cảm ơn cậu chủ đã rộng lòng giúp đỡ em, bị cảm thôi mà, em ngủ một

giấc là khỏe thôi, ha ha”. Cô nói xong thì xuống giường, “Em cũng không

cần xin nghỉ, có thể bắt đầu làm việc được rồi”. Thân là hầu nữ mà phải

để cậu chủ tốn sức khiêng về nhà, đúng là cô chẳng ra gì rồi, phải vớt

lại danh dự đã mất của hầu nữ mới được.

“Đừng cử động”.

“Hả?”. Mệnh lệnh của cậu chủ khiến hành động leo xuống giường của cô ngừng ngay lại.

“Bò lại lên giường”.

“...”.

“Nằm xuống”.

“...”.

“Đắp chăn lên”.

Cậu ra lệnh một câu cô làm theo ngay, cô ngoan ngoãn chui vào trong chăn nhìn cậu chủ.

Nhìn cậu bưng một bát cháo từ trên cái bàn nhỏ bên cạnh lên, khuấy cái

thìa sứ mấy lần, múc một thìa cháo, cứng nhắc đưa tới bên miệng cô.

“Ăn”.

“Cậu chủ, cậu muốn đút cháo cho em à?”. Chuyện này sao có thể? C