
huyện
này không hợp với “quy định hầu nữ”, hơn nữa - tay cô đâu có gãy, có thể tự ăn mà.
“Nói ít thôi, há miệng”. Cậu cau mày.
“Dạ...”. Tuy không hợp với điều luật hầu nữ, nhưng nghe lời cậu chủ chẳng khi nào sai cả.
Há miệng ra, một thìa cháo nhét vào trong miệng cô không chút khách khí, khiến cô phải ho lên sù sụ.
“Cậu chủ, để em tự ăn đi”. Lại bị cậu đút thêm một thìa nữa, có lẽ được ăn no không phải là miệng, mà là mũi của cô mất...
Thấy cô được mình đút mà mặt mày đau khổ, cậu nhếch môi lên thất vọng, đẩy bát cháo vào tay cô, dứt khoát ngồi im cạnh giường.
Cô im lặng thổi cháo, ăn nghiêm chỉnh, vừa ăn vừa nhìn cậu chủ một cách kì lạ.
Lâu sau, cậu mở miệng, “Này!”.
“Vâng, cậu chủ!”.
“Cô có biết ai chơi oẳn tù tì lúc nào cũng thua không?”.
Hả? Cậu... cậu chủ, em ngốc lắm, không biết ạ”. Ra câu hỏi trí tuệ khó
nhằn với người vừa mới khỏi bệnh, cậu chủ đúng là quá vô nhân tính.
“Không phải là Doraemon à?”. Vì lúc nào cũng ra búa! Cậu nhìn cô bằng ánh mắt nhìn kẻ ngốc.
Cô đưa một thìa cháo vào trong miệng, nghe đáp án dở khóc dở cười kia,
cháo trong miệng suýt chút nữa bị phun ra ngoài, cái thìa ngừng lại ngay bên khóe môi đang run rẩy.
“Cô có biết ai thích giúp người khác nhất không?”.
“...”. Cậu chủ, rốt cuộc cậu muốn sao đây, còn không để cô ăn hết bát cháo à, “Thưa cậu chủ, em ngốc lắm. Em không biết”.
“Không phải là cái con chỉ có nắm tay đó à?”. Cô ta đúng là quá ngốc!
Trừ Doraemon, ai còn chấp nhận lúc nào cũng chìa “nắm” tay ra!
“...”.
Thấy cô cứng đờ ra, khóe miệng liên tục giật giật, chân mày cậu nhăn tít lại, “Cô không thấy buồn cười hả?”.
“... Cậu chủ, cậu muốn em cười sao? À... thì ha ha ha ha ha ha”. Kiểu ăn nói dở ẹc của cậu chủ càng lúc càng tệ rồi.
“...”.
“Cậu chủ, cậu còn chuyện gì không?”.
“...”.
“Không còn thì em ăn cháo đây nhé, phù phù”. Hoàn thành mệnh lệnh của
cậu chủ, cô tự động thổi nguội cháo, thoáng thấy cậu chủ đứng dậy, cô
thở phào một hơi, nghĩ cuối cùng cậu ấy cũng mở lòng từ bi, ngừng ngược
đãi tinh thần mình, chuẩn bị đi rồi.
“Em xin tiễn cậu chủ”.
“Cô dám đuổi tôi à?”.
Vừa dứt lời, cậu chủ đột nhiên áp sát, chống hai tay lên giường, ép cô
dựa sát vào đầu giường. Cô bị cái bóng của cậu chủ phủ trùm lên, đối
diện với ánh mắt căm giận của cậu.
Ánh mắt ấy hình như đang
“liên tục không ngừng nghỉ” mắng cô không biết điều, không đáng yêu,
không biết tốt xấu, không biết trời cao đất dày.
Khói bốc lên từ bát cháo nóng vô tội vờn quanh đầu mũi giữa cậu chủ và người hầu, khẽ khàng bay lên không.
Bị khói của một bát cháo nóng gợi lên cảm giác lãng mạn cũng mất mặt
quá đúng không? Nhưng bầu không khí kì quái như thế đó, trái tim đột
nhiên đập lỗi nhịp, thứ rung động chẳng rõ tên trong lòng cứ vấn vương
theo làn khói, muốn gạt đi mà không được.
Gương mặt đẹp của cậu chủ đằng sau làn khói ngay trước mắt, khoảng cách cận kề, đôi mắt vốn
dĩ sắc bén dường như bị làn khói dần dần cảm hóa, từ từ dịu xuống, giống như hồ nước sâu thẳm.
“Sao phải đuổi tôi đi? Tôi kể truyện cười khó nghe thế à?”.
“... Không phải thế”. Là tai cô có vấn đề hay là do ma lực của bát
cháo, lần đầu tiên cô nghe được giọng nói dịu dàng ấm áp của cậu chủ,
“Cậu chủ vốn dĩ không nên vào phòng em, không hợp phép tắc... bị tổng
quản bảo mẫu nhìn thấy, em sẽ bị mắng...”.
“Thế sao còn đứng đần ra đó chờ tôi?”.
“... Vì tổng quản bảo mẫu bảo theo cậu chủ... vì tổng quản bảo mẫu lo
cậu sẽ bị ả đàn bà mưu mô xấu xa dụ dỗ mất. Vì cậu chưa từng yêu, không
có kinh nghiệm yêu đương sẽ bị bắt nạt, bị bắt nạt rồi sẽ đau khổ, đau
khổ sẽ nghĩ quẩn...”.
“Nói nhiều quá”.
Trong nháy mắt, giọng nói ấp úng của cô người hầu, những lý do dài dòng, kiểu viện cớ
chẳng ai thích, tất cả đều bị nuốt vào trong miệng cậu chủ.
Cô
nắm chặt bát sứ trong tay, lặng im đón nhận sự dò xét quấn quýt trên
môi, sợi tóc trên trán cậu chủ rủ xuống trước lông mi, khẽ động khiến cô hơi ngứa, cô nâng tay muốn khẽ dụi mắt, lại bị cậu chủ thuận thế kéo
tay đặt ra sau cổ mình, dường như không muốn cô cứ lẳng lặng hưởng thụ
như thế.
Có lẽ đã đoán trước cô không dám phản kháng, cậu chủ ăn rất nhiệt tình, khép mắt lại, ép cô vào đầu giường chẳng kiêng nể gì.
Cô nhắm chặt mắt thấp thỏm không dám đáp trả, mãi tới khi bát cháo nóng đã nguội ngắt, cậu chủ mới thoáng rời khỏi môi cô.
Trên đôi môi đỏ thẫm của cậu chủ rõ ràng vẫn còn lưu lại độ ấm nóng khi chạm vào nhau, cô không dám nhìn thẳng, mấp máy môi, “Cậu chủ... tại
sao lại muốn hôn... hôn em”.
Không phải cô đã cho cậu chủ nụ
hôn đầu rồi sao? Giờ là quy định mới nhất của cậu chủ à? Ngay cả nụ hôn
thứ hai cũng phải dâng lên sao?
Cậu giật mình khi bị hỏi, hình
như không ngờ tới việc phải trả lời câu hỏi này, hệt như lúc gọi món
không ngờ phục vụ lại đột nhiên hỏi, thưa ngài, sao ngài lại gọi món
này?
Thế nếu bị hỏi thì sao? Vậy...
“Tôi thích, can gì tới cô?”.
“... Ừm. Là em tiện miệng hỏi thế thôi”.
Cô hơi bình tĩnh cúi đầu tiếp tục ăn cháo, cái điệu bộ thản nhiên đáng ghét đến mức khiến cậu chủ phả