
hứ răng nữa... Mi ra bảo lão nhớ là lát nữa tao ra nghen... Sắp sẵn mâm đèn thuốc cống, tao ra hút thuốc nghen...
Thập Tu mừng rở, rối rít:
- Dợ, dợ... bẩm Quan Lớn con đi bây chừ...
- Ừa...
Thập Tu vội vã quay ra tiệm thuốc bắc của ông lang tầu Phúc Sinh Đường, tiệm thuốc bắc lớn nhất Huyện, lão lang tầu già ngoài 60 tuổi mà dáng điệu rất phương phi, hàm râu đen nháy, mặt đỏ ửng. Lão mỡ tiệm thuốc bắc ở Huyện Hương Trà đã gần 20 năm nay. Lão buôn bán phát tài nên cứ vài năm lão lại về Quảng Đông quê hương lão một lần. Lão tầu có ba vợ. Người vợ cả của lão lấy từ bên tầu. Đó là người vợ lúc nào cũng thương quý và dành tất cả quyền hành cho bà vợ cả. Lão ấy lấy cô vợ lẽ thứ hai năm nay đã gần 40 tuổi, sanh được bốn trai, hai gái. Cách đây ba năm, lão lại vừa lấy một thiếu nữ Viet Nam mà người ta nói lão đã phải bỏ ra 2.000$ để mua về. Năm nay cô vợ ba của lão lang tầu Phúc Sinh Đường mới 20 tuổi nghĩa là lão lấy cô ta năm cô ta 18 tuổi, lão lang tầu Phúc Sinh Đường có vẻ quý cô vợ này bỏ ra 2000$ bạc Đông Dương để mua cái tiết trinh của cô vợ ba trẻ của lão.
Cô vợ ba của lão lang tầu Phúc Sinh Đường rất xinh đẹp. Răng đen hạt huyền, đôi mắt bồ câu đen nháy, đôi má ửng hồng, miệng cười rất duyên dáng, vì chiếc môi dưới hơi trề ra. Lão tầu lang Phúc Sinh Đường lấy được cô vợ ba trẻ tuổi này là do sự may mắn, duyên dáng, duyên trời đem lại.
Một hôm, lão lang tầu Phúc Sinh Đường đang ngồi bốc thuốc cho các thân chủ của lão nhân ngoài chợ Huyện thì có một thiếu phụ đến yêu cầu lão đi xem mạch bốc thuốc cho chồng bà ta đang bị bịnh cảm hàn nặng, nằm ở nhà. Đã lâu, lão Phúc Sinh Đường chỉ coi bệnh bắt mạch, bốc thuốc ở nhà, lão không đi coi mạch tại gia cho ai hết nhưng lần này vì thiếu phụ năn nỉ mãi, lão vẫn chưa chịu đi thì cô con gái lớn của thiếu phụ đó đến gọi mẹ:
- Mạ ơi, chú đau nặng lắm, mê man, con sợ quá thấy mạ đi mời thầy lâu, con phải chạy ra coi mạ đã mời được cụ thầy chưa?
Thấy thiếu nữ, bổng nhiên lão lang tầu nảy ra ý tà, tuy lão đã gần 60 tuổi nhưng sức lực lão còn cường tráng lão định dựa vào cơ hội cứu nhân độ thế này để hỏi cô gái xinh đẹp kia làm vợ ba cho lão.
Lão hỏi thăm ngay thiếu phụ:
- Cô đó là con gái bác đó à?
Thiếu phụ đáp:
- Dạ bẩm thầy cháu là con gái lớn của vợ chồng tui đó...
- Cô gái ấy năm nay bao nhiêu tuổi?
- Dạ bẩm thầy 18 tuổi...
- Con gái lớn rồi hỉ! Đã có đám mô hỏi chưa?
Thiếu phụ thành thật đáp:
- Bẩm thầy cũng có người muốn dạm rồi nhưng nhà cháu chưa muốn cho cháu lấy chồng. Vã lại người xứng đáng thì chưa nhưng người táp nham thì phiền sợ cháu nó khổ...
Thầy lang cười đáp:
- Ừ, phải bà nghĩ rứa thì phải... Để tui đi coi mạch cho ông nhà bà tôi bốc thuốc cho, thế nào cũng khỏi mà...
Thấy bỗng nhiên thầy lang trở giọng chấp thuận đi coi mạch bốc thuốc chồng bà, thiếu phụ mừng rỡ nói:
- Dạ bẩm cám ơn cụ lang...
Lão lang đưa tay ra ngăn lại nói:
- Đừng chớ, đừng gọi bằng cụ lớn tui mới ngoài bốn mươi thôi mà...
- Chưa được cụ lớn...
Lão Phúc Sinh Đường khai sụt đi 20 tuổi. Đó là thâm ý của lão. Lão bận áo, đội mũ, cầm chiếc chiến đồng dài, lật đật đi theo thiếu phụ và thiếu nữ đi coi bệnh. Lão vào một thôn cách Huyện không xa lắm để coi mạch cho một gã đàn ông trạc 40 tuổi đau thương hàn nằm trong buồng.
Lão đốt đèn lên để coi mạch xong và nói:
- Bệnh của ông nhà đây nặng lắm mà nhưng may mắn gặp tui, tui cố chữa cho là khỏi...
- Tui coi mạch rồi, bệnh thương hàn phải kiêng cơm, hổng được cho ăn chi hết nghe không...
- Thôi có người mô cho theo tui ra hiệu lấy thuốc sắc cho ông nhà uống. Chỉ ba bốn thang là khỏi ngay mà đừng có lo nghe...
Thấy thiếu phụ mừng rỡ định đi theo ông tầu Phúc Sinh Đường nhưng lão lang tầu Phúc Sinh Đường đã chỉ thiếu nữ mà nói rằng:
- Chà cô ni cũng được mà. Bà khỏi phải đi. Mà cô ni tên là chi hỉ?
Thiếu phụ đáp:
- Dạ bẩm thầy, tên cháu là Dược...
Lão tầu cười đáp:
- Dược là thuốc, Dược là hoa thược dược à. Tên Dược hay lắm. À cô Dược đi theo tui ra cửa hàng lấy thuốc à...
Thiếu phụ bảo con gái:
- Ừ, được con đi theo ông thầy ra lấy thuốc đem về mạ sắc cho chú con uống.
Dược ngần ngại khẻ cau mặt như để hỏi mạ cón điều chi:
Thiếu phụ bấm Dược khẽ nói:
- Nhà bây chừ không có tiền. Con chịu khó đi theo ông thầy ra cửa hiệu của ông ấy nói khéo với ông ấy hốt thuốc chịu cho chú con chứ mạ không còn tiền...
Không biết tính làm sao trả được ơn của thầy lang Phúc Sinh Đường đã cứu tử chồng mình. Mạ của Dược bèn sang hỏi mụ hàng xén kế bên: Mần cách răng trả được cái ơn cứu tử, mụ biểu hộ, tui xin tạ ơn mụ...
Mụ hàng xén cười nói:
- Tui sợ chú thím không bằng lòng, chú thím bằng lòng thì việc dễ ợt...
Mạ của Dược đon đả hỏi. Mụ hàng xén cười nói:
- Tui biết thầy lang Phúc Sinh Đường mê con Dược nhà thím lắm. Nếu thím chấp nhận gã con Dược nhà thím cho ông ta thì chẳng những thím không phải bán nhà mà thím còn có thể lấy được hàng chục căn nhà như nhà của thím nữa. Thầy lang Phúc Sinh Đường giàu lắm lại có vẻ thương con Dược nữa cà. Tui nói để cho thím biết, con g