
úi nhặt mớ gạo nếp rơi khi nảy gã Thập Tu bưng vô.
Duyên nhặt xong mớ gạo nếp rơi bỏ vào một chiếc rá nhỏ rồi nàng lục va ly lấy quần áo đi tắm. Vào trong tư dinh Quan Huyện người anh chồng Duyên tự nhiên thấy mình là quan trọng hẳn lên. Địa vị của nàng cao sang lên đám lính lệ hầu trong Huyện đối với Duyên hết sức kính nể. Một điều họ bẩm với Duyên là mợ Ấm, hai điều họ kêu Duyên mợ Ấm. Duyên lấy sà bông thơm, khăn mặt vào buồng tắm. Trong buồng tắm của Quan Huyện có tấm gương thật lớn.
Duyên đứng nhìn một cách thích thú. Bổng một tiếng rầm đập mạnh vào thành cửa làm Duyên giật mình. Nàng vội vàng lấy chiếc khăn mặt che lấy người. Trống ngực Duyên đập thật mạnh.
Bên ngoài Quan Huyện đập mạnh:
- Đồ khốn nạn, tống giam thằng ni lại bay... Mi là thằng Thập Tu phải không?
Có tiếng gã đàn ông run sợ:
- Dợ bẩm lạy Quan Lớn con trót dại xin Quan Lớn tha tội cho con. Dợ, bẩm Quan Lớn, con không ngờ trong đó có người. Dợ, con không biết mợ Ấm trong nớ.
Quan Huyện đấm đá Thập Tu gã lính lệ vừa bưng gạo vô cho Duyên bình bịch Thập Tu vừa rên vừa chắp tay lạy:
- Con lạy Quan Lớn, con xin Quan Lớn tha tội cho con từ nay con không dám rứa nữa...
Quan Huyện uất ức:
- Thằng khốn nạn ni hổn quá chừng. Mi ngó đã lâu chưa? Ai cho mi vào trong nầy mà ngó... Chà, tao nuôi ong tay áo rồi. Tao phải bỏ tù mi mới được. Như rứa thì còn chi là tôn ty trật tự, là lễ giáo nữa...
Lúc này Duyên mới biết trong khi nàng tắm, thằng Thập Tu đã chổng mông nhìn qua khe cửa. Hắn nhìn nàng tắm, hắn nhìn nàng trần truồng chà sát sà bông lên người và hắn nhìn nàng đứng trước gương thì bị Quan Huyện vô bắt được.
Quan Huyện thét lớn:
- Cửu Mão.
Có tiếng đáp:
- Dợ...
Quan Huyện dạy:
- Cửu Mão, mi xuống gọi thằng cai trại lên đây tao biểu. Giam cổ thằng ni lại... Đem roi gân bò ra đây cho tao...
Thập Tu sụp xuống lạy Quan Huyện:
- Con cắn rơm cắn cỏ lạy Quan Lớn, con xin Quan Lớn tha tội cho con. Từ nay sắp sau con xin chừa. Lần sau Quan Lớn bắt được con tội ni nữa con xin chịu tội án chém. Lạy Quan Lớn xin Quan Lớn thương mà tha cho con. Xin Quan Lớn đánh con thêm nữa rồi xin Quan Lớn đừng gọi anh cai trại...
- Răng, mi nói răng... Mi sợ thằng cai trại à!
Thập Tu rên rĩ:
- Bẩm lạy Quan Lớn, con không sợ anh cai trại nhưng con sợ tiếng tăm đến tai vợ con thì chết...
Quan Huyện bật cười hỏi:
- Mi mấy vợ?
- Dợ, bốn vợ...
- Chà răng mà nhiều rứa mi... Bốn vợ rồi, mà còn thèm khát chi nữa mà mi nhòm mi ngó. Thằng khốn nạn ni ghê quá rứa...
- Rứa mi sợ con vợ mô?
- Dợ, bẩm con vợ thứ tư con vừa mới lấy tháng ni...
Quan Huyện lắc đầu mĩm cười:
- Lần ni tao tha cho nghen chưa, lần sau như rứa thì mi chết mồ tổ mi hỉ!
Thập Tu mừng rối rít:
- Dợ... Con cám ơn Quan Lớn.
Vừa nói Thập Tu vừa sụp xuống lạy sống Quan Huyện. Quan Huyện vừa bực lại vừa buồn cười thằng lính lệ kỳ lạ. Quan Huyện vung chân đá Thập Tu lăn ra đất.
- Thôi cho mi xuống... Tổ cha mi, lần sau mà còn rứa thì mi chết hỉ!
- Dợ...
Thập Tu vội vã chạy xuống. Quan Huyện vội ra lệnh:
-Tao cấm không cho đứa mô léo hánh vô trong ni nghen. Tao không gọi đứa mô mà lò mò vô đây chết chúng bây đó hỉ!
Quan Huyện thấy đám lính lệ đã đi rồi, mới cầm tay khóa cánh cửa sắt. Bên trong Duyên đã khóa rồi nên khi nghe tiếng lắc. Duyên hỏi:
- Ai đó?
- Yêng đây... Mở cửa anh vô thím Bẩy.
...................................
- Ướt hết quần áo rồi...
- Ướt thì răng, đi mô chả phải thay...
- Thì thay đi, răng để quần áo mần chi?
Quan Huyện cười thích thú. Ngày trở về cuộc đời của Ông A Dong trong thời kỳ phải sống trong một ngôi vười với người nữ Eva và quỷ dữ bắt đầu cho ăn trái cấm. Chính người nữ đã khuyến khích mạnh mẽ người đàn ông phạm tội.
Quan Huyện đã ôm lấy Duyên, ông ngồi trên chiếc ghế đẩu kê trong nhà tắm và đặt Duyên vào lòng trước tấm gương lớn treo trong buồng tắm. Duyên nằm trên đùi Quan Huyện ngẩng nhìn Quan Huyện mĩm cười, trông nàng thật đẹp, mủm mĩm làm Quan Huyện cuống lên. Quan Huyện ôm ghì lấy Duyên nhưng rồi bỗng ông nhăn mặt, khẻ thở dài, Duyên ngạc nhiên nhìn lên người anh chồng bổng giật mình đứng dậy nhìn Quan Huyện mĩm cười. Quan Huyện nhìn Duyên lắc đầu. Duyên cười hỏi:
- Thôi hỉ!
Quan Huyện không đáp, mặt buồn so. Ông ra thùng nước dội lau. Duyên đứng sát bên Quan Huyện, giơ tay khẻ tát vào mặt Quan Huyện:
- Rứa mà chộn lộn.
Quan Huyện ngơ ngẫn nhìn Duyên, Duyên bận lại quần áo đẩy cửa buồng tắm đi ra.
Duyên sáng hẳn lên khi nàng bận chiếc áo trắng nõn. Duyên ra phía nhà ngoài của Quan Huyện thấy chú nàng, Thầy Cai Hương Thạnh đang ngồi chờ Quan Huyện. Duyên hãnh diện nói:
- Chú chờ Quan Huyện con hỉ.
Thầy Cai gật đầu:
- Ừ chú đợi Quan Huyện để trình Quan Lớn một vụ lộn xộn trong vùng Tổng mình.
Duyên hỏi:
- Chuyện chi đó chú?
Thầy Cai Hương đáp:
- Chuyện mấy thằng vừa ở Côn Đảo với Lao Đảo về dạo ni chúng nó đánh vụng thịt cầy mỗi tuần mấy lần, chú lo chúng hắn làm bậy thêm phiền cho vùng mình. Mấy đứa hội kín, hội hỡ.
Rồi bổng Thầy Cai Hương Thạnh xuống giọng vẫy Duyên