Polly po-cket
Cậu Chó

Cậu Chó

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324695

Bình chọn: 10.00/10/469 lượt.

ay nghiến, nào Cụ Lớn thương cô Sáu Tú hơn Miễn.

Nào là Miễn chỉ là đứa nàng hầu đâu được Cụ Lớn thương như cháu gái của Cụ Bà. Rồi bắt cụ Tham Tri phải chạy cho chú của Miễn đi Đội Lệ, rồi bắt Cụ Lớn phải mua nhà cho Miễn.

Điều sung sướng cho cụ Tham Tri là Miễn sanh được một cậu con trai kháu khỉnh, giống Cụ Lớn như đúc. Cụ Tham Tri bắt bà Huyện, con gái của Cụ Lớn phải đến thăm Miễn, cho con Miễn chiếc vòng vàng.

Cô Sáu Tú ghen với Miễn nên người cô ngày càng ốm đi. Cô Sáu cố chìu chuộng cụ Tham Tri để cướp phần của Miễn. Nhiều lúc cô Sáu Tú khóc tỉ tê kể lễ tội Cụ Lớn đã bỏ bê gia đình theo vợ nhỏ, nàng hầu. Cô Sáu cũng giỡ giọng đay nghiến cụ Tham Tri. Nào là Cụ Lớn ở nhà con điếm chó, suốt ngày rồi khi về đến nhà là Cụ Lớn dúi đầu vào ngủ chết mê, chết mệt. Tuy thế, nhưng rồi cô Sáu Tú lại có mang. Cô cũng sanh được một cậu con trai kháu khỉnh. Cô Sáu cũng bắt cụ Tham Tri phải bảo bà Huyện, con gái của cụ mu vòng vàng cho con trai của cô. Cụ Tham Tri đành phải chìu cả hai vợ.

Tuổi cụ Tham Tri mỗi ngày một già, một lớn nhưng vì Cụ Lớn phải chìu hai nàng hầu nên Cụ Lớn đâm trọng bệnh. Cụ ho rũ rượi người cụ Tham Tri gầy ốm. Bà Huyện, con gái cụ Tham Tri phải từ Huyện về Huế đưa cụ vô bệnh viện để nhờ Quan Đốc, anh chồng của bà chăm sóc, chạy chửa cho Cụ Lớn. Quan Lớn khám bệnh cho cụ Tham Tri biết cụ Tham Tri vì lao lực nên sanh bệnh. Quan Đốc phải nói thật với em dâu về bệnh tình cụ Tham Tri, Quan Đốc nói với bà Huyện :

- Thím phải mần cách mô gìn giữ không để Cụ Lớn quá lao lực bằng không chửa thuốc cũng vô ích... Bây chừ ít ra phải buộc Cụ Lớn cứ vài tháng đưa Cụ Lớn một là ra cửa Thuận An nghĩ hai là đi Đà Lạt nghĩ Cụ Lớn mới mạnh được.

Tuy nằm ở bệnh viện, Cụ Lớn cũng chia mỗi tuần, cô Sáu Tú vô hầu Cụ Lớn bốn ngày, còn Miễn hầu Cụ Lớn ba ngày. Mỗi khi đến phiên cô Miễn hầu Cụ Lớn y như hôm sau bệnh của Cụ Lớn lại tăng đột ngột rứa ? Quan Đốc ra lệnh cho Y Tá rình coi có chuyện chi không ? Suốt một tuần trong những ngày cô Sáu Tú chăm lo cho Cụ Lớn thì chã có chi hết nhưng đến ngày Miễn vô hầu hạ nâng giấc Cụ Lớn. Cụ Lớn vui vẻ tươi cười được một ngày rồi ngày hôm sau là Cụ Lớn bắt đầu xỉu. Cô Y Tá chăm lo săn sóc cho cụ Tham Tri đành phải báo cáo với Quan Đốc về tình trạng nguy hiểm mỗi lần Miễn vào hầu chồng.

Cụ Lớn không cho Miễn nằm riêng như cô Sáu Tú. Miễn hầu hạ chăm sóc cho Cụ Lớn rất cẩn thận hơn. Quan Đốc ngạc nhiên, không hiểu vì răng Cụ Lớn Tham Tri lại được Miễn chăm sóc cho cụ rất cẩn thận. Và cũng vì sự hầu hạ cẩn thận đó mà Cụ Lớn lại tăng thêm bệnh, mất rất nhiều sức. Suốt mấy tuần lễ chăm sóc, bổ dưỡng cho Cụ Lớn đến ngày Miễn vô hầu Cụ Lớn là Cụ Lớn lại đau như cũ...

Bà Huyện, con gái Cụ Lớn vô thăm chú lại thấy chú đau. Bà đâm sốt ruột hỏi người anh chồng, Quan Đốc về lý do. Quan Đốc đành phải thú thật tất cả, dể yêu cầu cấm ngăn không cho Miễn vào hầu Cụ Lớn nữa, Quan Đốc phải nói :

- Thím muốn Cụ Lớn còn sống thì thím phải mần răng ngăn cản không cho cô nàng hầu trẻ của Cụ Lớn vô thăm Cụ Lớn. Cứ để cô Sáu chăm nom là được rồi, bằng không thì thuốc mấy cũng vô ích. Cụ Lớn khoe khỏe được một chút thì rồi cô nàng hầu trẻ vô bệnh Cụ Lớn mô lại hoàn đó hỉ !

Bà Huyện vừa thương cha lại vừa giận Miễn. Bà không dám nói thật với cụ Tham Tri việc Miễn vô hầu hạ, sợ Cụ Lớn buồn. Bà tức tối về nhà biểu cô Sáu :

- Tú hôm ni, chị phải vô hầu chú hỉ. Chị phải cấm không cho con Miễn vô hầu chú được mô. Hắn vô hầu chú thì chỉ vài ngày là chú chết đó hỉ. Tui nói thiệt đó nếu chị không nói thì rồi đừng trách tui ác...

Cô Sáu Tú uất ức đến ứa lệ, nghẹn ngào :

- Tui mần răng mà cấm được con nớ. Chú mê nớ lắm, tui nói không được rồi chú lại chử tui cho rằng tui ghen với nó. Thiệt khổ cho tui quá, cô không biết thì cô la tui, tui không dám cãi những sự thiệt là rứa, cô phải mần cách mô cấm cản con điếm đó mới được...

Bà Huyện cau mặt hỏi :

- Chị biết nhà con Miễn không ?

Cô Sáu Tú đáp :

- Dợ, có nhưng bây chừ tui đưa cô đến răng nớ cũng vô thưa mí chú là tui xúi biểu cô, chú lại chửi tui mần khổ cho tui mà thôi... Chú mê nó lắm không ai cản được ? Trước kia Cụ Lớn đã về phân giải nhiều lần rồi cũng không được. Chú như bị bỏ bùa mê, thuốc lú chi đó thì phải, một ngày vắng nớ, chú cũng không chịu thiệt là khổ... Đau rứa mà ngày nào không có nớ vô thăm là chú chửi tùm lum cả...

Nghe cô Sáu Tú nói, bà Huyện giận dữ hỏi :

- Chú mê con Miễn lắm hỉ ?

- Dợ...

- Răng chị để cho chú mê như rứa mà không chịu cản trước đi. Thật là khổ. Mạ tui đi tu nhà tan nát hết... Bây chừ Cụ Lớn đau trong nớ mà cứ tính thế ni rồi cũng đến chết vì vợ mà thôi. Anh Đốc nhà tui biểu phải cữ mần răng cho Cụ Lớn mau mau khỏe chữa như ri thì phí thuốc... Chị cứ đưa tui đến nhà con Miễn coi hắn ra răng...

Cô Sáu Tú có vẻ ngán Miễn vô hót với cụ Tham Tri thì phiền lắm. Cô Sáu đã chịu đựng nhiều rồi nên cô biết cụ Tham Tri sẽ không tha cho cô nếu bà Huyện mắng mõ hay đánh Miễn... Cô Sáu Tú ngần ngại không dám dẫn bà Huyện tìm Miễn. Cô Sáu Tú phải nói dối :

- Thưa cô, nhà hắn ở xa lắm, tận