
mày chậm rãi nói.
Lê Tử Hà ngẩng đầu hỏi: "Còn canh bổ hôm đó không?"
Nghiên phi lắc đầu: "Canh này vốn chỉ có phần của một người, lúc ấy cô ta uống xong còn hỏi có còn không, rồi sai Duyệt nhi hầu hạ bên cô ta đi theo
Tiểu Quất cùng dọn bếp. Sau đó ta mới hiểu Duyệt nhi đó cọ sạch nồi canh và bát canh. Mặc dù ngự y đã tới đây nghiệm độc, cũng không nghiệm được nguyên do. Có điều nếu Hoàng thượng tin lời cô ta....."
Nghiên
phi thất thần nhìn mảnh sứ vỡ dưới đất, vẻ u sầu đọng trong mắt, Lê Tử
Hà cũng im lặng. Không có chứng cớ chính là chứng cớ tốt nhất, trong
cung kẻ luôn đối nghịch với Diêu phi chỉ có Nghiên phi mà thôi. Vân Tấn
Ngôn còn nói ai sinh hạ hoàng tử trước người đó sẽ được cai quản hậu
cung. Nếu hắn muốn coi đây là cái cớ để chèn ép Nghiên phi, thậm chí Cố
gia, cũng là điều dễ hiểu.
"Bây giờ Lê Tử Hà cần phải suy nghĩ
hai ngày, nương nương đừng lo lắng, nhất định sẽ tìm được cách giải
quyết." Lê Tử Hà bình tĩnh chắp tay nói.
"Ừ, ngươi lui ra trước
đi, không có chuyện gì cũng đừng nên tới Đào Yểu điện này." Nghiên phi
mệt mỏi khoát tay, nằm nghiêng trên giường thấp. Quay sang Tiểu Quất thì ánh mắt lại lạnh tanh, hờ hững nói: "Ngươi cũng đi ra ngoài cho ta!"
Ngay sau đó lật người lại, đưa lưng về phía hai người.
Tiểu Quất
rớt nước mắt dập đầu một lần nữa, định đứng dậy nhưng đầu gối đau nhói,
lảo đảo người, cũng may Lê Tử Hà đỡ kịp. Lê Tử Hà khẽ cười với nàng, ý
bảo nàng đi theo mình ra ngoài.
Tiểu Quất nhìn Nghiên phi đưa lưng về phía mình, cười cảm kích với Lê Tử Hà, để nàng đỡ ra ngoài.
"Tiểu Quất cô nương ở đâu vậy? Tử Hà đưa cô về." Ra khỏi điện, hai người nhẹ nhõm hơn nhiều. Lê Tử Hà đỡ nàng vừa đi vừa hỏi.
"Không cần làm phiền Lê y đồng, y đồng đỡ nô tỳ vào khu vườn đó nghỉ ngơi một
lát là được rồi." Tiểu Quất khách khí nói, chỉ vườn hoa nhỏ đối diện.
Lê Tử Hà gật đầu, đỡ nàng ngồi xuống chỗ hòn giả sơn, hồ nước thanh tịnh
đẹp đẽ soi sáng bóng dáng hai người, thi thoảng chiếc lá khô phất qua để lại từng gợn sóng lăn tăn. Tiểu Quất ngồi yên, không biết đang nghĩ gì.
Lê Tử Hà nhìn xung quanh, cũng không còn ai khác, bèn ngồi xuống theo, khẽ nói: "Nếu Tiểu Quất cô nương có điều gì vướng mắc trong lòng, cứ nói ra đi."
Tiểu Quất ngước mắt nhìn dáng vẻ nhã nhặn của Lê Tử Hà,
không dằn được nỗi uất ức mà nước mắt trào dâng, nức nở nói: "Mấy đêm
nay nô tỳ đều gặp ác mộng, luôn thấy tiếng kêu khóc của trẻ con, còn
nữa, còn tiếng kêu góc thê lương trong đêm mưa nữa, nô tỳ rất sợ....."
"Thật ra thì đúng như lời nương nương nói, những chuyện kia không liên quan gì tới cô, đừng tự trách."
Tiểu Quất lắc đầu nói: "Nương nương trước kia nói.....Nói muốn được Hoàng
thượng sủng ái, không thể..... Không thể dung tha cho Quý..... Quý hoàng hậu, đặc biệt là đứa bé trong bụng Hoàng hậu.....Cho nên mới bảo nô tỳ
truyền lời, lừa Hoàng hậu là Hoàng thượng đang ở Nghiên Vụ điện....."
"Nương nương cũng đã nói, cho dù Hoàng thượng không có ở Nghiên Vụ điện,
chuyện này Hoàng thượng cũng biết được....." Huống chi, khiến nàng sảy
thai, không chỉ là quỳ cả một đêm, còn có bát thuốc đó.....
"Nhưng mà, đêm hôm ấy, nô tỳ.....Nô tỳ sai thị vệ ngăn Hoàng hậu lại.....Không để cho người khác đi bẩm báo.....Còn.....Còn nói rất nhiều lời khó
nghe.....Nếu như.....Nếu như không phải như vậy, có lẽ.....Có lẽ đứa bé
kia.....Sẽ không chết....."
"Cô nói chuyện Diêu phi kêu khóc có liên quan tới chuyện năm đó sao?" Lê Tử Hà dương như chỉ hỏi bâng quơ.
Tiểu Quất gật đầu, bất lực khóc than: "Kể từ đêm Quý hoàng hậu quy thiên,
mỗi khi đến ngày mưa dông Diêu phi nương nương cứ như bị điên vậy. Lê y
đồng không biết đâu.....Năm đó.....Năm đó Quý hoàng hậu thích nhất y
phục màu đỏ, đêm ấy, cũng có sấm chớp.....Nói không chừng.....Nói không
chừng Diêu phi nương nương bị oan hồn nhập vào, nói không chừng đứa bé
kia lại trở về bên người nàng ta. Nô tỳ không dám.....Không dám giết nó
thêm lần nữa.....Ở trong mộng nó kêu khóc với nô tỳ, muốn nô tỳ trả lại
mạng cho nó. Rất đáng sợ.....Thật sự rất đáng sợ....."
Lê Tử Hà
sáng tỏ, vị thuốc này còn chưa tới chỗ Diêu phi, đã phát huy tác dụng
với Tiểu Quất trước. Một khi làm việc trái với lương tâm, dĩ nhiên lương tâm bất an. Nàng an ủi: "Cô nương đừng để ý, chuyện quỷ quái cũng chỉ
là lời nói vô căn cứ thôi. Cô nương trở về nghỉ ngơi sẽ khá hơn đấy."
"Dạ." Tiểu Quất bất an gật đầu.
Mục đích của Lê Tử Hà đã đạt được, cáo từ xoay người rời đi, lại trở về Nghiên Vụ điện.
Nghiên phi thấy hắn quay lại, đứng dậy hỏi: "Lê y đồng còn có chuyện gì sao?"
"Tử Hà đã nghĩ ra cách giải quyết." Lê Tử Hà rũ mắt nói chậm rãi. Cô vẫn
còn nợ ta tính mạng của một đứa bé, cô phải trả bằng được! Nghiên phi vừa nghe vậy liền hăng hái hẳn lên, hai mắt lóe sáng, cười nói: "Lê y đồng có diệu kế gì?"
"Trước tiên Tử Hà có lời muốn hỏi, kính xin nương nương trả lời thành thật."
"Hử? Chuyện gì?"
"Nương nương cho rằng ai có thể ra tay với đứa bé trong bụng Diêu phi?" Lê Tử
Hà hỏi thẳng thừng. Nàng không đoán được, không có nghĩa là Nghiên phi
cũng đoán không ra.
Nghi