
thượng nắm được nhược điểm để trị tội.
"Chuyện Quý
phủ năm đó, cũng không phải là bí mật gì, tìm bừa một đại thần triều
đình cũng biết. Phủ Quý Ninh bị tàn sát là vì mưu nghịch!"
"Tội mưu nghịch, đã định tội, thì phải có chứng cứ!" Lê Tử Hà không hề nhượng bộ, nhìn thẳng vào Trịnh Dĩnh mà chất vấn.
Trịnh Dĩnh cũng không quan tâm cười nói: "Đương nhiên là có chứng cứ, Quý phủ bồi dưỡng vô số môn đồ, năm đó gần nửa số quan viên trong triều đều là
môn hạ của Quý Ninh, áp chế hoàng thượng mọi nơi. Nếu như nói là phụ tá
triều chính, vậy cũng không sao, nhưng Quý Khúc Văn con trai Quý Ninh ám sát Bình Tây vương, bằng chứng như núi, ngay cả Bình Tây vương cũng dám giết, còn có chuyện gì mà Quý phủ không dám làm?"
Lê Tử Hà cắn
chặt răng, trước khi nàng gả cho Vân Tấn Ngôn, xác thực Khúc ca ca đã đi một chuyến xa nhà, sau đó truyền đến tin Bình Tây vương chết bất đắc kỳ tử. Nhưng nàng chưa bao giờ liên hệ hai chuyện này với nhau. Coi như
Bình Tây vương bị Khúc ca ca giết, nhưng dùng nước cờ này để tru di cửu
tộc Quý gia ư? Rõ ràng là có người mượn cớ kiếm chuyện!
"Thừa
tướng đại nhân cũng nói năm đó Quý Ninh có vô số môn đệ, sao lại có thể
bị bắt dễ dàng như vậy? Chẳng lẽ đại nhân đang gạt vãn sinh sao?"
"Chuyện cười, bổn tướng còn chưa đến mức như thế. Môn đệ cho dù có nhiều hơn
nữa, cũng chỉ là văn nhân mặc khách mà thôi. Năm đó Cố tướng quân bảo vệ chính nghĩa, dẫn tướng lĩnh thủ hạ truy bắt nghịch đảng, quan viên Quý
phái có chút quyền thế đều bị nhốt cả nhà, cho dù Quý Ninh quyền thế
ngập trời, cũng chỉ có thể mặc người chém giết thôi, ha ha..…" Trịnh
Dĩnh vừa nói vừa liếc xéo Lê Tử Hà, cố ý nâng cao giọng, dõng dạc nói
to.
Lê Tử Hà chỉ nhẹ nhàng rũ mắt, khóe miệng khẽ nhếch cười. Quả nhiên, chuyện Quý phủ cũng có liên quan tới Cố gia.
"Tiểu huynh đệ, ta thấy ngươi cũng tìm được đường sống trong chỗ chết, nếu
tránh thoát một kiếp, cần gì phải tiếp tục đụng vào lưỡi đao? Sớm rời
cung sống yên ổn sống qua ngày đi." Trịnh Dĩnh trừng mắt lườm Lê Tử Hà,
nếu không phải hôm nay dẫn hắn xuất cung dưới con mắt bao người, lại
nghe nói mấy ngày trước Thẩm Mặc đã tiến cung, ông nhất định không để
hắn đi ra khỏi phủ thừa tướng này.
"Chuyện Tử Hà muốn thương
lượng cùng thừa tướng đại nhân còn chưa nói, sao có thể đi được?" Lê Tử
Hà khôi phục vẻ mặt ung dung, cầm ly trà hờ hững nhấp một ngụm.
"Ngươi muốn thế nào?"
"Muốn cùng đại nhân, đối phó với Cố gia."
"Ha ha, ngươi thật nực cười! Vì sao bổn tướng phải hợp tác cùng ngươi? Hơn
nữa vì sao phải đối phó với Cố gia?" Trịnh Dĩnh đột nhiên cười to, nhìn
chằm chằm vào Lê Tử Hà giống như nhìn thấy một gã hề.
Sắc mặt Lê
Tử Hà không đổi, đặt ly trà xuống, chậm rãi nói: "Thế cục triều đình
hiện nay và tâm tư của hoàng thượng, đại nhân còn hiểu rõ hơn vãn sinh.
Huống chi, hiện giờ trong bụng Nghiên phi đã có long chủng, nếu như sinh hạ hoàng tử… Vãn sinh nói đến thế thôi, xin cáo từ trước!"
Phe
của Trịnh Dĩnh vẫn luôn tranh chấp cùng thế lực Cố gia, so với những
ngày Quý gia độc tài quyền hành trước kia, ngôi vị hoàng đế của Vân Tấn
Ngôn vững vàng hơn nhiều. Tuy nhiên vẫn không đủ, nếu hắn thật sự muốn
tập quyền, nhất định sẽ từ từ tước bỏ binh quyền trên tay Cố gia, về
phần Trịnh Dĩnh…
Trước khi xoay người đi, Lê Tử Hà không để lại
dấu vết mà liếc nhìn. Con người này, e rằng Vân Tấn Ngôn cố ý dung túng. Cho dù hiện nay ở trên triều đình ông ta phách lối ra sao, thế lực
khổng lồ thế nào, muốn bắt thóp của ông ta quá mức dễ dàng. Nâng đỡ ông
ta để ngăn chặn Cố gia, sau khi Cố gia suy yếu rồi xử lý ông ta, dễ dàng hơn nhiều.
Lê Tử Hà ngẩng đầu lên, khẽ cười nhìn trời xanh mây
trắng. Vân Tấn Ngôn à Vân Tấn Ngôn, tâm cơ thâm trầm, giấu mà không lộ,
nếu không phải lần này nàng trọng sinh, thân ở ngoài cuộc, e rằng mãi
mãi cũng không đoán được trong lòng hắn đang nghĩ gì. Nếu như năm đó
phòng bị hắn dù chỉ một chút, Quý phủ sẽ không rơi vào kết cục như vậy.
Chuyện đã rồi, hối tiếc không kịp.
Lê Tử Hà nhắm mắt lại, chợt cảm thấy nhẹ nhõm. Câu đố vây khốn mình sáu
năm cuối cùng được cởi bỏ, hoàn toàn đúng với suy đoán của nàng, ngoại
trừ chứng cớ mà Vân Tấn Ngôn dùng để định tội Quý phủ.
Bình Tây
vương là quân vương nước thuộc địa duy nhất của Vân Quốc. Năm đó tiên đế và huynh đệ kết nghĩa Tạ Thiên Ảnh hợp lực gây dựng giang sơn, thống
nhất thiên hạ. Tiên đế phong Tạ Thiên Ảnh là vương, quản lý khu vực Tây
Nam Vân Quốc, cho phép tự trị, tự lập quân đội, chỉ cần hàng năm vào
cung bái yết, tiến nạp chút cống phẩm là đủ. Bình Tây vương chết bất đắc kỳ tử, em trai Tạ Thiên Liêm kế vị. Năm đó cũng không nổi lên sóng to
gió lớn gì, ba năm sau đột nhiên bới móc chuyện cũ, dùng làm lý do tru
di Quý phủ.
Nghĩ đến đây, hơi thở Lê Tử Hà gia tăng, sự trấn tĩnh cố gắng bảo trì lại có dấu hiệu sụp đổ. Nếu như không vướng mắc gì, tại sao Khúc ca ca lại đi ám sát Bình Tây vương?
Lê Tử Hà nhắm chặt
hai mắt, không muốn suy nghĩ, không thể suy nghĩ, không dám nghĩ tới,
còn suy nghĩ nữa, muôn đời không thể quay đầu…
"Công tử, có thể dời bước n