
đầu, trầm ngâm trong chốc lát, chậm rãi nói: "Hoa Túc Dung, nói độc cũng không phải là kịch độc, nếu hít không lâu, ở nơi không khí thông thoáng một thời gian có thể tự khỏi hẳn. Nếu kéo dài, thì phải
dùng cánh hoa Túc Dung giải độc."
"Cánh hoa Túc Dung! Hoa Túc Dung này nở hai mùa, vậy hai mùa nào?"
"Một Đông một Hạ."
"Cái gì?" Phùng Tông Anh giật mình đứng phắt dậy, quát: "Đông Hạ, bây giờ là mùa Thu, một hai tháng nữa mới có thể bắt đầu mùa Đông, nói như vậy là
không giải được hả?"
Lê Tử Hà lắc đầu, nói: "Không thể nói không giải được, nhưng phải đợi đến mùa Đông khi hoa nở."
"Nói nhảm! Không phải trúng độc đó sẽ đột tử trong khi ngủ sao? Đừng nói một hai tháng, Hoàng thượng ngủ thêm hai ba ngày nữa, không trúng độc chết
thì cũng bị đói chết!" Phùng Tông Anh gầm nhẹ. Để Vân Tấn Ngôn chịu đau
khổ cũng chẳng sau, nhưng mất mạng thì phiền toái rồi.
Lê Tử Hà
nghiêm mặt, nói: "Đại nhân đừng lo lắng, hoàng thượng không ngủ mê man
lâu quá đâu. Sau khi tỉnh lại sẽ mệt mỏi bởi vì chưa giải được độc. Mỗi
ngày chỉ khó chịu hai canh giờ chứ không đến nỗi nguy hiểm đến tính
mạng."
"Ngươi chắc chứ?" Phùng Tông Anh ngờ vực nhìn Lê Tử Hà,
thật ra thì nếu không tìm thấy hoa Túc Dung ở chỗ Thẩm Ngân Ngân, kẻ
tình nghi lớn nhất chính là hắn. Nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, nếu không
phải nhớ hắn, mình hoàn toàn không biết hoa Túc Dung này là thứ gì, nếu
Lê Tử Hà hạ độc thật, hắn không thể sơ ý như thế.... ...
Lê Tử Hà khẽ gật đầu. Nàng xác định, một là thời gian trúng độc không đủ dài,
hai là.... Năm đó Vân Tấn Ngôn có thể độc ác giết nàng, ngay cả thai nhi trong bụng cũng không thể bỏ qua. Giờ đây sao có thể dung túng cho mình đắm chìm trong mộng?
Phùng Tông Anh có vẻ không tin, nhưng nghĩ
tới mấy ngày gần đây mạch của Vân Tấn Ngôn đã rõ hơn, không suy yếu như
lúc đầu, hình như có chuyện như vậy......
Phùng Tông Anh gật đầu, lại liếc mắt nhìn Lê Tử Hà rồi bỏ đi.
Quả nhiên như lời Lê Tử Hà nói, hai ngày sau Vân Tấn Ngôn tỉnh lại, nhưng
lúc tỉnh lại vẻ mặt hốt hoảng, ánh mắt đờ đẫn, thậm chí không nói lời
nào, ngồi một mình trong Long Hoàn cung suốt một ngày. Cho đến ngày hôm
sau lên triều mới có chuyển biến tốt. Bệnh của Trịnh thừa tướng cũng hồi phục chóng vánh, mau chóng trở lại xử lý triều chính.
Về phần tú nữ Thẩm Ngân Ngân bị cướp đi thì không thể nào tìm đước chút đầu mối.
Vân Tấn Ngôn cũng không hỏi han nhiều, nên cũng không giải quyết được
gì.
Mây mù biến mất, cung điện có sức sống hơn nhiều, Thái y viện lại càng sôi trào vì một chuyện. Thẩm Mặc núi Vẫn Liễm đã từng từ chối
chức viện sử lại tự nguyện vào cung, giữ chức ngự y.
Thân thể Lê
Tử Hà đã gần lành lại, có thể xuống giường đi lại, nghe trong sân Thái y viện ồn ã, vừa ra cửa đã thấy Thẩm Mặc đứng dưới tàng cây trong sân,
cũng như lúc ban đầu ở núi Vân Liễm. Hắn mặc trường sam màu xanh nhạt,
tóc dài buộc hờ, bên hông đeo băng gấm màu đen, đan xen hoa văn tinh
xảo. Ánh mặt trời xuyên qua khe hở trên lá chiếu lên gương mặt trắng nõn của hắn. Ánh sáng lung linh tựa như ảo mộng, chỉ có cặp mắt kia vẫn
chứa đựng nét cười thản nhiên, lúc nhìn Lê Tử Hà chợt lóe lên ánh sáng,
rồi không rời đi nữa.
Lê Tử Hà tái mặt, nhịp tim rối loạn, không chút do dự mà dời mắt đi, xoay người trở về phòng, đóng cửa lại.
Đưa một Thẩm Ngân Ngân đi rồi, lại tới một Thẩm Mặc.
Sống lại làm người, người tốt với nàng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Nàng biết mình nên cảm kích, nên báo đáp, nhưng không có tư cách. Ngay
cả cuộc sống của mình còn không thể xử lý thỏa đáng, báo đáp thế nào
đây? Muốn nàng từ bỏ chuyện báo thù, nàng không thể làm được, như vậy
việc nàng có thể làm chỉ có thể là đẩy những người tốt với nàng ra xa
vòng nước xoáy này, càng xa càng an toàn.
Cho tới nay nàng đều
nhận thấy sự quan tâm chăm sóc Thẩm Mặc dành cho mình, nhưng càng như
thế, lại càng không thể kéo hắn vào cuộc, càng đối xử với hắn lạnh nhạt, hy vọng hắn có thể biết khó mà lui, nhưng không ngờ hoàn toàn ngược
lại.... ...
Lê Tử Hà lật giở y thư trên bàn nhưng chẳng vào đầu
chữ nào, như có người dùng móng tay gãi tim của mình, không thể nói là
đau, cũng không thể nói là nhột, nhưng lại khiến người ta cảm thấy lo
âu.
Cuối cùng Lê Tử Hà hít sâu một hơi, Thẩm Mặc vào Thái y viện
chưa chắc đã vì mình, có lẽ vì tội trạng của Ngân nhi, có lẽ vì mục đích khác, cho dù có một phần nguyên nhân là mình, cũng không thể để hắn ảnh hưởng đến kế hoạch của mình, bước chân không thể loạn, tất cả như
thường là được.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lê Tử Hà đứng ở hành lang
không xa Cần Chính điện. Vừa chặn một tiểu thái giám lại hỏi, hắn nói
sau khi Trịnh Dĩnh hạ triều đã theo Vân Tấn Ngôn đến Cần Chính Điện, nếu muốn chờ ông ta mà không bị người khác chú ý thì đành phải đứng ở đây.
Mặt trời lên cao, đến gần trưa thì Lê Tử Hà rốt cuộc cũng thấy bóng dáng
kiện tráng của Trịnh Dĩnh. Tuy nói đã qua sáu năm, Trịnh Dĩnh đã hơi
phát tướng nhưng Lê Tử Hà vừa liếc nhìn đã nhận ra. Nàng vội vàng tiến
lên đón, thi lễ rồi nói: "Bái kiến Trịnh thừa tướng!"
"Ngươi
là.......?" Trịnh D