Old school Easter eggs.
Cấp Trên, Xin Bao Nuôi!

Cấp Trên, Xin Bao Nuôi!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324601

Bình chọn: 9.5.00/10/460 lượt.

âm nhập cơ thể không những khiến cô đau đớn mà còn cảm thấy khó chịu, cơ thể như bị bổ ra, ngón tay đau đến mức cong lên.

“Tiểu ca ca… Đau…” phản ứng bây giờ chỉ là kêu gào, không thể nói ra được câu khác.

Lúc Cố Trạch Vũ nghe được tiếng “tiểu ca ca” như nổi cơn phấn khích, nhanh chóng bắt đầu chuyển động…

edit: socfsk

Sau khi kích tình qua đi, Hàn Lăng Sa tựa vào ngực Cố Trạch Vũ mà thở. Rõ ràng là mệt mỏi muốn chết, đầu óc lại tỉnh táo đến đáng sợ, không làm sao mà ngủ được. Phía dưới đau rát, đến nay, cô còn nhớ rõ mỗi lần hắn ra vào vừa rồi khiến cô vừa đau đớn vừa có cảm giác khoái cảm khó nói.

Cố Trạch Vũ vuốt vuốt mái tóc dài mượt của cô, mắt híp như con mèo hưởng thụ ánh sáng mặt trời.

“Còn đau không?” Cố Trạch Vũ nhớ tới dáng vẻ cau mày rơi nước mắt của cô cũng cảm thấy rất đau lòng.

“Có chút…” Hàn Lăng Sa chui vào lòng hắn, quanh mũi đều là hơi thở của hắn cho cô cảm giác rất an toàn, “Cũng nên nhanh nhanh đưa em về, tiểu Mông đang chờ em.”

“Em giờ đang mệt mỏi thế này không cần về…” Cố Trạch Vũ nhìn đồng hồ trên tủ giường, “Cũng muộn rồi, lúc này đi vào kí túc cũng không được đâu.”

“Không được, bây giờ chúng ta… Nếu tiểu Mông tố cáo cho… người trong nhà sẽ rất thảm…” Hàn Lăng Sa vừa chống tay muốn rời giường vừa nói với Cố Trạch Vũ, “A, anh buông em ra!”

“Ngoan một chút… tối nay không cần đi, em gái em ở đó tùy tiện mua chuộc một chút là được…” Cố Trạch Vũ vừa nói vừa muốn hôn cô.

“Anh không phải không biết, tiểu Mông rất tinh quái. Nó cũng không phải chỉ mới ba bốn tuổi, những chuyện thế này nó làm sao không biết… Anh buông em ra, vừa rồi đau chết em, em còn muốn!”

“Ay… Anh sẽ không, tối nay em không cần phải đi…. Trễ thế này rồi, em nên đi ngủ sớm một chút, ngày mai anh còn phải dậy sớm quay về quân doanh.” Cố Trạch Vũ dùng mũi cọ cọ cổ Hàn Lăng Sa, trong giọng nói mang vẻ mệt mỏi.

Hàn Lăng Sa nhìn khuôn mặt mệt mỏi của hắn, đoán chừng cũng lâu rồi không được ngủ ngon. Hơn nữa, vừa vận động một hồi trên giường, phỏng chừng cũng tiêu hao không ít sức khỏe. Mà cơ thể cô cũng mệt mỏi muốn chết, không thể rời đi được.

“Vậy em gọi điện về, nếu không nó sẽ lo lắng.”

“Cũng đã muộn rồi, có thể đã ngủ rồi?” Cố Trạch Vũ đau lòng sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, “Ngày mai báo lại cũng được… Xem dáng vẻ tiều tụy này của em…”

“Trách ai bây giờ? !” muốn giơ chân đá hắn cho hả giận dù hai chân đang bị kẹp giữa hai chân của hắn. Hắn khống chế cả người cô nhét vào trong lồng ngực rộng rãi của hắn, “Điều này có thể trách em sao? Anh đi lấy điện thoại đến đây…”

Cố Trạch Vũ tự biết lỗi của mình, cười hôn lên đôi môi hồng đào của cô. Hắn khoác áo ngủ của cô ở phòng khách, đi xuống phòng khách dưới lầu đi lấy điện thoại, cũng không đưa cho cô mà tự nhấn số rồi áp điện thoại vào tai cô.

Hàn Lăng Sa hờn dỗi liếc mắt nhìn hắn, nhưng hắn không cảm thấy tức giận mà chỉ thấy trong lòng rất ngọt ngào. Hàn Lăng Sa nhìn gương mặt rạng rỡ của hắn, trong bụng như mở cờ, cười cười không nói gì.

“Uy…” lời Hàn Lăng Sa vừa ra khỏi miệng đã nghe một tiếng hét thật to. Sợ cô gặp chuyện không may vội vàng hỏi Ninh Mông, “Tiểu Mông…sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao? Bây giờ em đang ở đâu?”

“Chị, đã khuya rồi mà chị lại có thể không về!” Ninh Mông kêu lên, “Em muốn tố cáo cho cậu biết!”

“Em đã bao nhiêu tuổi rồi hả? Còn học theo đứa trẻ tố cáo hả? Có gì đâu… vừa rồi mới ăn cơm xong có chút mệt mỏi, sau đó … ngủ thiếp đi, tỉnh dậy đã đến giờ này rồi. Đây chính là chị lo lắng cho em, muốn hỏi xem em ngủ ở giường của chị có quen không?”

“Em nói không quen chị có thể chạy về đây sao? Bây giờ chị và anh rể đang ở bên nhau sao?”

“Chị không ở chung với hắn thì ở chung với ai được đây… Được rồi, đã muộn thế này, nhanh đi ngủ đi, đừng đánh thức những người khác.”

“Mọi người trong phòng đều đang chờ cửa chị, đã đến lúc chị nên về rồi… haha…”

Hàn Lăng Sa nghe tiếng cười của cô như con chuột nhỏ, cũng biết trong đầu cô đang nghĩ đến những thứ ngổn ngang kia, “Ninh Mông, hôm nay chị không nói chuyện với đứa trẻ như em, đừng nghĩ linh tinh! Đừng cho là chị không biết em đã bí mật làm chuyện gì? Hừ… Mấy hôm trước chị có nhìn thấy trên giường của em, tên sách là “Tiểu yêu trên giường” là ai viết đây? Hả? !”

“Chị, em sai rồi. Chị đừng nói cho ba em biết…” nm hiển nhiên không ngờ tới Hàn Lăng Sa làm sao biết được những chuyện này, kiêu ngạo lập tức bị tiêu diệt, “Chị để em nói với anh rể mấy câu…”

“Hắn không rảnh!” Hàn Lăng Sa tức giận trả lời. Hắn quả thật không rảnh, một tay cầm điện thoại đặt bên tai cô, một tay xoa hông cô, cả người nằm trên người cô, tinh tế hôn lên cổ cô.

“Ai nha, em chỉ nói mấy câu thôi… Nếu chị không cho em nói, em sẽ nói cho buổi tối giữa chị và anh ấy!”

“Em định làm phản sao? !” Hàn Lăng Sa tức đến nỗi rống lên, Cố Trạch Vũ chà chà đôi môi cô rồi từ từ rời đi, nhéo nhéo khuôn mặt cô, nhỏ giọng nói: “Không nên tức giận, không phải chỉ nói mấy câu thôi sao, không có chuyện gì…” Thính giác Cố Trạch Vũ dĩ nhiên vô cùng nhạy bén, Hàn Lăng Sa nói chuyện với nm, hắn cũng nghe rất rõ ràng.

“nm, anh là Cố