
c vất vả của
cô, thậm chí còn vì thế mà tràn ngập phẫn nộ với người nhà của cô. Việc này
giải thích vì sao trải qua nhiều năm như vậy, anh vẫn còn nhớ rõ cô, thậm chí
còn nhớ mãi không quên. Bởi vì anh thích cô.
Cô cũng không phải mối tình đầu của anh, trên thực tế anh căn bản không biết
chính mình yêu cô.
Năm đó thấy cô, anh đã là một sinh viên hai mươi tuổi, mà cô thì là học sinh
trung học mới mười lăm tuổi. Đối với anh lúc ấy mà nói thì chỉ là một cô bé
con.
Anh còn nhớ rõ khi đó, chính mình đem cô phân loại vào nhóm con cái của gia
đình có tiền, hoặc là mang phong hào công chúa. Anh thật chưa từng nghĩ qua sẽ
phát triển với cô, bởi vì lúc ấy anh chỉ là một sinh viên vừa làm vừa học, mỗi
ngày giao báo tới nhà cô. Bằng điều kiện gì mà mơ ước một công chúa cành vàng
lá ngọc?
Mà khi hai chữ "mơ ước" này xuất hiện trong suy nghĩ của anh, anh đã
vì cô động tâm.
Sự tình rốt cuộc phát sinh như thế nào, kỳ thật chính anh cũng không rõ. Chỉ
biết là mười năm trước cái gì anh cũng đều không có. Nói nhân tài: Một sinh
viên hai mươi tuổi đi đưa báo, ai sẽ tin tưởng tương lai cậu ta lại phát triển
được rất tốt? Nói tiền tài: Nếu cậu ta có tiền, làm sao mỗi ngày từ bốn giờ
sáng đã rời giường đến tòa soạn nhận báo, mặc kệ mưa gió đưa đống báo này kiếm
tiền?
Mười năm trước anh đừng nói là xứng, ngay cả nghĩ, anh cũng đều cảm thấy sẽ làm
bẩn cô. Cho nên anh lúc bấy giờ không nghĩ, cũng không dám mơ tưởng.
Nhưng hiện tại bất đồng với trước kia. Hiện tại anh không chỉ có công ty cùng
sự nghiệp của mình, mà như người bên ngoài nói: Tương lai tiền đồ rộng mở không
có ranh giới. Cho nên cho dù công chúa có xuống dốc hay có không sa sút, vẫn
sống tại toà biệt thự hào hoa kia, anh nghĩ, anh cũng có đủ tư cách và điều
kiện xứng với cô.
Bởi vậy, sau khi gạt bỏ vấn đề không xứng, anh rất nhanh liền nghĩ thông, bản
thân muốn tìm cô để làm gì.
Anh muốn giúp cô, muốn chăm sóc cô, muốn giúp cô khôi phục bộ dáng dưới ánh mặt
trời lúc trước – bộ dáng sáng sủa vô ưu. Anh còn muốn bảo vệ cô, cùng với quá
khứ của anh cho tới bây giờ không nghĩ tới, cũng không dám mơ tưởng có được cô.
Anh muốn cưới cô, muốn cùng cô kết hôn, muốn cùng cô xây dựng một gia đình hạnh
phúc. Sau đó cùng cô bạch đầu giai lão trọn một đời.
Anh thực rất muốn. Chỉ là không biết cô có nghĩ thế không? Có nguyện ý không?
Tiếng đàn êm dịu đột nhiên im bặt khiến anh đột nhiên phục hồi lại tinh thần,
nhìn về phía cô. Chỉ thấy cô cả người cứng ngắc, hai mắt mở to trừng anh, trên
mặt lộ ra biểu tình khó có thể tin.
"Tiếng đàn của em so với trước kia vẫn hay như vậy." Anh mỉm cười với
cô, sau đó vỗ tay.
Hạ Tâm Trữ nhịn không được lộ ra biểu tình nghi hoặc: "Anh đã từng nghe
tôi đánh đàn?"
"Cùng ngày với ngày em mời anh ăn bánh kem sinh nhật." Anh gật đầu.
Hạ Tâm Trữ không khỏi nhíu mày. Bốn phía tràn ngập không khí nghiêm túc đột
nhiên cho cô dũng khí cùng bình tĩnh, thoát khỏi chứng cuồng loạn cùng kinh
hoàng thất thố tối hôm qua.
"Tôi không muốn nghe anh nói bậy nữa. Anh rốt cuộc là ai? Tiếp cận tôi
cuối cùng có mục đích gì?" Cô lạnh lùng chất vấn.
"Mục đích sao?" Mạc Thiên Hòa nhìn cô, thì thào lặp lại.
"Anh dám thề nói anh không có chứ?" Cô nâng cằm lên, có chút khiêu
khích.
"Anh chưa nói không có."
"Cho nên thật là có?" Cô híp mắt.
"Đúng."
"Mục đích gì?" Cô phòng ngự nhìn anh.
"Em muốn biết?"
"Vô nghĩa!"
Mạc Thiên Hòa nhịn không được mỉm cười, phát hiện chính mình thực thích phản
ứng bình dị gần gũi của cô. Hai chữ vô nghĩa này trong nhận thức của anh, không
nghĩ với người có khí chất công chúa sẽ nói, nhưng cô lại nói được tự nhiên như
vậy, thực đáng yêu.
"Không bằng chúng ta vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm." Anh cười cười
đề nghị: "Anh đã đói bụng."
******
Hạ Tâm Trữ hoàn toàn
không hiểu vì sao mình lại biến thành như vậy. Cô đang đứng trong phòng bếp
cùng một người cô vốn nghĩ là tên khốn kiếp muốn buộc cô bán cho anh ta, cùng
nhau rửa tay xuống bếp nấu canh.
Anh hỏi cô có thể làm món Cesar salad hay không. Sau khi cô gật đầu, anh đem củ
cải, rau xà lách cùng tất cả gia vị cần thiết đưa cho cô xử lý.
"Em có bạn trai chưa?" Anh lấy thịt bò từ trong tủ lạnh ra, bỏ vào lò
vi sóng rã đông, một bên tán gẫu hỏi cô.
Cơm trưa của bọn họ quyết định ăn thịt bò, bởi vì cô không muốn lãng phí thời
gian ra ngoài ăn trưa, muốn tốc chiến tốc thắng. Cho nên hai người đồng ý tự
mình nấu ăn sẽ nhanh hơn.
Nhưng cô vốn nghĩ anh hẳn sẽ cho ăn đại thứ đồ lạnh gì đó hoặc đồ ăn thừa linh
tin. Không nghĩ tới anh nói muốn ăn thịt bò, càng khiến cô trợn mắt cứng lưỡi
chính là, phòng bếp cùng tủ lạnh của anh, thật đúng là đầy đủ các loại thức ăn
và gia vị.
Tóm lại, toàn thân người đàn ông này là một ẩn số.
"Liên quan gì anh?" Cô trả lời.
"Em không phải muốn biết mục đích của anh sao?" Anh nhìn cô một cái.
"Mục đích của anh có liên quan gì đến chuyện tôi có bạn trai hay
chưa?"
"Nếu không quan hệ, anh vì sao muốn hỏi em?"
Bị anh hỏi lại như vậy, Hạ Tâm Trữ nhất thời không biết nói gì để chống đỡ.
Chẳng qua n