Polly po-cket
Cặp Đôi Trời Định

Cặp Đôi Trời Định

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324265

Bình chọn: 7.5.00/10/426 lượt.

hể cho em bất cứ thứ gì." Giọng nói của hắn bỗng nhiên nhỏ hẳn đi, "Nhưng em ở đây, cũng đã là..."

Nàng chấp nhận ở lại đây, nàng không bỏ đi, chính là sự khẳng định lớn nhất nàng dành cho hắn.

Nàng gật gật đầu: "Ừ, em sẽ ở bên cạnh chàng, yên tâm."

Ngón tay hắn đột nhiên siết chặt lại sau đó lại buông ra. Hắn giang hai cánh tay mình ra, dùng sức ôm chặt lấy nàng.

Giống như có một giọt nước mắt nóng bỏng rơi trên cổ nàng, cũng có thể chỉ ảo giác mà thôi.

Tân Mi vỗ vỗ lưng hắn: "Lục Thiên Kiều, chàng nhất định sẽ sống sót."

***

15 tháng 7, Quỷ môn quan mở.

Lúc đám oan hồn dã quỹ trong hầm mộ tuẫn táng đang mặc sức vui vẻ, điên cuồng, thì bộ tộc Chiến quỷ phái người tới lặng lẽ lén vào lăng mộ dưới lòng đất.

Đương nhiên, chuyện này Tân Mi chẳng hề hay biết, nàng bị giấu trong một căn phòng vô cùng bí mật, người khác khó phát hiện ra, vừa ăn dưa vừa hỏi Tư Lan: "Vì sao các người lại giấu ta vào đây ? Sợ ta đánh lén Lục Thiên Kiều sao?"

Chẳng lẽ là vì mấy lần nàng cầm chén rượu muốn uống rượu giao bôi với Lục Thiên Kiều sao? Chuyện này... Không phải rất bình thường sao, hai người bọn họ đã hôn nhau rồi, nhưng chưa uống rượu giao bôi, cũng chưa động phòng hoa chúc, theo như những gì cha nàng nói, cuộc hôn nhân mà như này thì nhất định có nguy cơ lung lay sắp đổ rồi nha!

Nhìn Tư Lan có vẻ căng thẳng, không biết y đang sợ sệt điều gì: "Tóm lại là vì tốt cho cô... Hơn nữa, tướng quân đã mất hết cảm giác có khác gì cái xác không hồn đâu, cô đánh lén tướng quân có ích gì chứ?!"

"Vậy khuya nay ta có thể đi thăm chàng không?"

Mỗi ngày qua giờ Tý, Tư Lan mới thả lỏng tinh thần, đưa nàng đến phòng Lục Thiên Kiều để nàng thăm hắn. Lục Thiên Kiều vì kiếp nạn biến thân mà mất hết cảm giác từ năm ngày trước, không nghe được, không nhìn thấy, không có xúc giác, không thể nói chuyện —— quả thật không khác gì người thực vật.

Nhưng nghe nói bất luận là chiến quỷ mang dòng máu thuần khiết hay là máu lai hỗn tạp, hơn tám phần đều phải trải qua lần biến hóa này, tất cả mọi người rất bình tĩnh, cho nên nàng cũng bình tĩnh.

Tư Lan chưa kịp nói gì, chợt nghe thấy một chuỗi chuông đồng u ám trên cánh cửa phòng vang lên leng keng leng keng gấp gáp không ngừng, sắc mặt y kịch biến, đứng bật dậy.

"Cô ở lại đây! Ta dùng tánh mạng của tướng quân để cầu xin cô, ngàn vạn lần không được rời khỏi căn phòng này.

Nói xong, y vội vàng chạy đi. Lục Thiên Kiều nằm ngay ngắn trên giường đá, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở nhẹ nhàng.

Chiến quỷ Giáp lặng im không một tiếng động đi đến bên cạnh hắn, đưa tay qua lại trước mũi hắn thăm dò, rồi đẩy hai mí mắt lên nhìn thử, lúc này mới quay đầu lại nhỏ giọng nói: “Tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng.”

Chiến quỷ Ất gật đầu: “Mang thiếu gia đi, theo ý của phu nhân, đưa đến cửa ải Gia Bình.”

“Thiếu gia đang trong giai đoạn cuối cùng trước khi thức tỉnh, nếu có sơ xuất gì chỉ sợ khó giữ được mạng sống. Phu nhân việc gì phải nóng lòng như vậy?”

“Bộ tộc chúng ta sao có thể tham sống sợ chết, chui rúc dưới lòng đất? Cho dù có chết, cũng phải chết trên chiến trường! Phu nhân nhẫn tâm đưa con trai ruột của mình ra chiến trường, không chỉ bảo toàn danh dự cả đời của thiếu gia, cao hơn nữa là cho bộ tộc chiến quỷ ta. Thời điểm này, không được có lòng dạ đàn bà.”

Chiến quỷ Giáp xoay người ôm Lục Thiên Kiều như xác không hồn vác lên vai, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, lại nói: “Vợ của thiếu gia.”

“Ta sẽ trông chừng thiếu phu nhân, trước khi mọi thứ biến thành tro bụi, quyết không để thiếu phu nhân rời khỏi hoàng lăng.”

Lời còn chưa dứt, chỉ nghe thấy cánh cửa phòng bị người khác đá văng ra thật mạnh, Tư Lan hoảng loạn xông thẳng vào trong, thấy Lục Thiên Kiều bị vác trên vai một tên Chiến quỷ, lập tức ra vẻ muốn xông lên tấn công.

Chiến quỷ Ất đưa tay ngăn cản lại: “Tiểu yêu quái, không nên tự tìm cái chết.”

Ai ngờ y lại vọt tới chân chiến quỷ Ất, chỉ nghe phịch một tiếng đã quỳ xuống, trầm giọng nói: “Tại hạ từng thề, bất luận tướng quân ở đâu, tại hạ thề chết cũng đi theo! Lần này cũng xin cho tại hạ đi theo tướng quân!”

Chiến quỷ Giáp ngạc nhiên: “Hay ngươi là thuộc hạ của thiếu gia năm xưa? Nhưng hình như ngươi không phải người.”

“Mười năm trước tướng quân cứu tại hạ, từ đó tại hạ đã lập lời thề vĩnh viễn không bao giờ phá bỏ.”

Chiến quỷ Ất có vẻ khen ngợi gật đầu: “Rất tốt, báo đáp ân tình, là điều một người đàn ông thực thụ phải làm. Lần này thiếu gia đi cửa ải Gia Bình thật sự nguy hiểm đến tính mạng, có ngươi đi theo bên cạnh, chăm sóc thiếu gia, cũng có thể giúp thiếu gia vượt qua kiếp nạn này.”

“Đa tạ đã giúp tại hạ hoàn thành ý nguyện!”

… Không ngờ, tướng quân đã nói đúng. Vào lúc năm giác quan của tướng quân mất hết tri giác, bước vào thời kỳ nguy hiểm nhất trước khi thức tỉnh, bộ tộc Chiến quỷ nhất định sẽ phái người tới mang tướng quân đi. Lệ Triều Ương sẽ không khoan nhượng cho con trai của mình rút đầu rụt cổ trong hầm mộ âm u kéo dài hơi tàn, mỗi Chiến quỷ ở các triều đại đều phải vượt qua biến kiếp như vậy, hoặc thức tỉnh trên chiến trường giết chóc đẫm máu, hoặc nhận