
c, nhất định là rất khó chịu phải không?"
Hắn không nói gì, chỉ chần chờ đưa tay ra nhận chén trà, chén trà nhẹ nhàng đặt trong lòng bàn tay hắn, nhưng hơi chênh vênh, rồi rơi xuống giường đá, một tiếng “choang” vỡ vụn vang lên, khiến cả hai người đều sửng sốt.
"Ôi, không sao đâu ... Em sẽ lấy chén nước khác." Tân Mi nhanh chóng quét sạch mảnh vỡ trên mặt đá, rồi lấy một cái chén khác rót nước.
"Không cần." Hắn lắc đầu, "Mắt của ta... Ta..."
Lần này là hai mắt bị mù, lần tiếp theo sẽ biến thành kẻ điếc, lần sau nữa sẽ trở thành câm điếc, thậm chí cuối cùng sẽ mất hết cảm giác, ngũ quan không còn nữa và biến thành người thực vật —— đây chính là quá trình sức mạnh Chiến quỷ thức tỉnh. Cảm giác không thể chịu đựng được, yếu đuối như thế, lại phơi bày hoàn toàn trước mặt nàng, so với cái chết càng làm cho hắn thêm tuyệt vọng.
"Uống nước đi."
Nàng coi như hoàn toàn không biết gì, vừa giữ vai hắn, đỡ hắn ngồi dậy, đưa chén trà tới bên môi.
Hắn không động đậy.
Vào lúc này nàng nên nói gì? Tân Mi buồn rầu nghĩ ngợi một lát, mới lắp bắp nói: "Chuyện này, em không thèm để ý đâu ... Chàng không cần phải để bụng. Đúng! Trong lòng em, chàng mãi mãi là giỏi giang nhất, vĩ đại nhất!"
Nói thế này chắc cũng phải có phản ứng đúng không?
Hắn nhắm chặt hai mắt lại, vẫn lặng im không nói một lời.
Sao lại như vậy?! Tân Mi bất đắc dĩ, nhẹ nhàng đỡ hắn nằm xuống, ngồi bên giường xoa xoa bàn tay hắn, vừa do dự vừa nhỏ giọng nói: "Lục Thiên Kiều, em chưa từng gặp chuyện như thế này, cho nên em, em cũng không biết nên nói gì. Câu nói vừa rồi là em sai, không nên nói năng tùy tiện như vậy. Hai mắt bị mù... Nhất định là rất khó chịu đúng không?"
Hắn không có bất kỳ phản ứng nào.
Tân Mi nhẹ nhàng duỗi tay ra nắm chặt tay áo của hắn, nghĩ nghĩ rồi lại nói: "Lúc chàng yếu ớt nhất em đã nhìn thấy, cho nên sau này lúc chàng huy hoàng nhất, cũng phải để cho em nhìn thấy. Như vậy mới công bằng, chàng thấy đúng không?"
Vẫn không phản ứng như cũ.
"Con người muốn sống phải lạc quan lên, chàng luôn luôn nghĩ là mình nhất định sẽ chết thì nhất định sẽ không qua được. Chàng thấy em không, em chưa bao giờ nghĩ mình có mạng khắc chồng, em tin tưởng tuyệt đối mình sẽ không khắc chồng, cho nên chàng nhất định sẽ không chết. Về phương diện này chàng phải học hỏi em nhiều lắm... Này, nếu chàng không để ý đến em, em sẽ suy nghĩ rất nhiều đó! Nể mặt em một tí đi! Nói với em, không phải em có mệnh khắc chồng khiến chàng xui xẻo như vậy, được không?"
Rốt cục Lục Thiên Kiều đành bất đắc dĩ xoay người lại, ngước đôi mắt màu đỏ đang thất thần lên nhìn nàng : "Em nói nhiều quá."
"Người đời thường nói vợ chồng phải bổ sung cho nhau, chàng sống chết cũng không chịu nói chuyện, nên em đành phải nói cả phần chàng luôn." Tân Mi đột nhiên vỗ tay một cái, "Đúng rồi, chúng ta còn chưa phải là vợ chồng thực sự, chưa động phòng hoa chúc nữa mà, chàng mới cắn em mấy cái thì sau đó thất khiếu đổ máu, lăn ra ngất rồi còn đâu."
Cắn...
Trên gương mặt tái nhợt của hắn rốt cục cũng có chút đỏ ửng, hắn đột nhiên kéo chăn trùm qua đầu nói: "... Ta đói."
Nàng lập tức đứng dậy: "Chàng muốn ăn gì? Em làm cho chàng ăn."
Đợi một lúc lâu, mới nghe giọng hắn rầu rĩ vang lên từ trong chăn: "Đậu hủ tướng quân."
Nàng khẽ cười.
Kết quả là bữa tối hôm đó có hai tượng hình người bằng đậu hủ, một đậu hủ tướng quân, một đậu hủ Tân Mi, một hấp, một sốt cà chua.
Tân Mi lại độc ác bẻ gãy đầu của mình, đưa đến bên môi Lục Thiên Kiều nói: "Nào, cho chàng ăn đầu của em."
... Sao hắn cảm thấy khó nuốt xuống thế này?
Sau đó nàng lại tiếp tục ra tay bẻ nốt đầu của tướng quân, nói: "Em ăn đầu của chàng."
Ha ha, có cảm giác như uống rượu giao bôi nha! Tân Mi mặt mày hớn hở, tự cảm thấy lần này đậu hủ đã thật sự trở thành món ăn thành công nhất trong đời nàng, thơm ngon vô cùng.
Lục Thiên Kiều vẫn chưa quen với cảm giác bị mù, ăn một chút cơm cũng thật chậm, còn để dính hai hạt cơm trắng trên mép. Nàng nhoài tới, nhẹ nhàng dùng ngón tay lấy xuống, bất chợt hắn nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay nàng.
"Tân Mi, tới đây ngồi."
Nàng nghe lời ngồi bên cạnh hắn, ngay sau đó bàn tay hơi thô ráp mà ấm áp của hắn nhẹ nhàng ôm lấy hai gò má nàng, ngón cái vuốt ve theo đường lông mày, từ tốn mà thương yêu, từng phân từng phân, từng tấc từng tấc dịu dàng vuốt ve xuống phía dưới, cuối cùng dừng lại trên bờ môi mọng, mềm mại của nàng. Động tác của ngón tay cái càng trở nên chậm hơn, mỗi một nếp gấp, mỗi một đường cong trên môi dường như đều cảm nhận được nhiệt độ của da thịt hắn, cảm giác xa lạ mà kỳ diệu dường như lại trở về.
Trong lòng Tân Mi bắt đầu hoảng hốt, nhưng ngay cả bản thân mình cũng không biết rõ vì sao?
Lông mi của hắn rủ xuống, khuôn mặt áp sát lại, hơi thở mang mùi thơm ngào ngạt hòa cùng với hơi thở của nàng......... Chàng muốn hôn em sao? Thật không?
Ngón cái của hắn sờ soạng lâu thật lâu, cuối cùng cũng nhặt một hột cơm dính trên mặt nàng, Lục Thiên Kiều cười tinh quái: "... Trên miệng em cũng dính cơm."
"..." Nàng có thể đánh cho hắn một trận không?
"Tân Mi, bây giờ ta không t