The Soda Pop
Cặp Đôi Trời Định

Cặp Đôi Trời Định

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323425

Bình chọn: 9.00/10/342 lượt.

huyện của bộ tộc trong thời gian ngắn nhất, diệt trừ tận gốc mọi nỗi lo về sau, đó mới là người đàn ông đích thực.”

Hắn vẫn trầm mặc như cũ.

“Con bé đó, nhất định sẽ chờ con.”

Đúng, Tân Mi nhất định sẽ chờ hắn, trong lòng hắn hiểu rất rõ. Năm năm cũng thế, mười năm cũng vậy, nếu đó là nàng, thì nhất định sẽ không nói hai lời, kiên định chờ đợi, chờ hắn trở về nhà.

Hắn không phải người chồng tốt nhất, lại khiến nàng phải chờ đợi.

Nhưng Tân Mi, ta nhất định sẽ về nhà.

Trên thế gian này, nơi nào có em, ở đó mới là nhà của ta.

***

Bốn năm sau, ngày 3 tháng 5 —

Lại một ngày 3 tháng 5 nữa đã tới, Tân Mi vẫn giống như thường ngày, trời còn chưa sáng đã thức dậy, bước qua nhà bếp nhón một cái bánh bao nhân thịt nóng hổi mới hấp tối hôm qua, vừa thổi phù phủ vừa leo lên núi dốc thường tới ngắm nhìn phương xa.

Nếu như Lục Thiên Kiều muốn trở về, tất nhiên sẽ đi qua con đường này, hôm nay là sinh nhật hai mươi mốt tuổi của nàng, chàng có trở về không? Nếu còn không về thì nàng sẽ thực sự trở thành gái già mất.

Hôm trước, Lệ Mẫn đưa thư và quà tới cho nàng — mỗi tháng Lục Thiên Kiều sẽ gửi cho nàng một bức thư, còn gửi kèm theo những món quà, có lúc là khuyên tai bằng trân châu, có lúc là vòng cổ thắt bằng vỏ sò nhặt bên bờ biển. Có một lần không biết hắn giết được con yêu thú gì đó, nghe người ta nói gan của con yêu thú này ăn rất tốt, thế là hắn phái Lệ Diêm ôm lá gan máu me đầm đìa, chạy ngàn dặm xa xôi mang tới cho nàng.

Kết quả là lúc nàng nấu chín lá gan kia, mùi hôi bốc lên tận trời, khiến cho đám yêu quái trong hoàng lăng bịt mũi, không ngừng kêu khổ, ngay cả Lệ Diêm cũng mặt mày trắng bệch bịt cứng mũi, chết cũng không chịu ăn. Nàng cố gắng hết sức ăn một miếng, coi như giữ thể diện cho Lục Thiên Kiều, số còn lại đào hố chôn sạch.

Hôm trước, Lệ Mẫn đưa tới một chiếc váy màu hồng nhạt, trên thân áo thêu đầy hoa đào, nghe nói nguyên liệu là tơ tằm ngàn năm khó gặp gì đó, không chỉ nhẹ nhàng, lộng lẫy mà còn tản ra mùi hương thoang thoảng.

Y nói: “Thiếu gia dặn dò, nhân lúc mùa xuân đến, thiếu phu nhân hãy mặc bộ y phục mới này, không chừng ngày nào đó thiếu gia sẽ trở về.”

Tân Mi nhíu mày: “Cái gì mà không chừng ngày nào đó thiếu gia sẽ trở về?”

“Chuyện này thuộc hạ cũng không biết rõ, chờ thiếu gia trở về, thiếu phu nhân tự hỏi thiếu gia đi ạ.”

Gã đàn ông khốn kiếp kia, bốn năm trước vào sinh nhật mười bảy tuổi của nàng, nàng đã chờ hắn một ngày trên sườn núi, nhưng hắn không tới, chỉ phái Lệ Diêm mang đến một cây trâm gửi kèm thêm một lá thư, trong thư chỉ viết một dòng cứng nhắc: 【 Hãy chờ ta, 5 năm sau ta nhất định trở về. 】

Hắn dám chắc chắn nàng sẽ đợi chờ hắn về sao? Bây giờ đã bốn năm trôi qua, hắn lại dùng chiêu khó bề phân biệt này, không chừng ngày nào đó sẽ trở về?

“À, vậy ngươi trở về nói với chàng dùm ta, nếu chàng không trở về, không chừng ngày nào đó ta sẽ tìm tình nhân thỏ trắng bé bỏng thật đó.”

Lệ Mẫn hoàn toàn chẳng có phản ứng gì: “Trong hoàng lăng chỉ toàn yêu quái, không có thỏ trắng.”

Tân Mi hơi tức giận: “Lệ Diêm cũng coi như thỏ trắng phải không?! Lần sau bảo y tới!”

Lệ Mẫn vẫn tỉnh như ruồi: “Gần đây đệ ấy không tới được, biến kiếp hai mươi lăm tuổi sắp đến.”

Mấy năm nay, những thanh niên trong bộ tộc Chiến quỷ đều bắt đầu biến kiếp, năm kia là Lệ Mẫn, y đã vượt qua thuận lợi, tuy rằng không biến thành Chiến quỷ hoàn mỹ như Lệ Triều Ương, nhưng bản thân y là chiến quỷ mang dòng máu thuần khiết nên vượt qua biến kiếp rất thuận lợi, còn biến đổi thành chiến quỷ có sức mạnh vô cùng mạnh mẽ. Năm nay đến phiên Lệ Diêm, y cũng là dòng máu thuần khiết, nên vấn đề biến thân cũng không có gì to tát lắm.

Có lẽ vì sắp tới có lực lượng Chiến quỷ mới với sức trẻ dồi dào không ngừng gia nhập, nên rốt cục Hồ tộc ở phía nam không chịu được nữa, buộc phải rút lui khỏi nơi cư trú mấy đời nay, trốn tránh sự truy lùng của bộ tộc Chiến quỷ. Nghe nói thời gian trước còn có người viết thư cầu hòa, không biết là thật hay giả. Nhìn thái độ của Lệ Mẫn và Lệ Diêm không còn căng thẳng như trước nữa thì cũng đoán được cuộc chiến giữa hai bộ tộc sẽ nhanh chóng kết thúc.

“Đúng rồi, thiếu gia còn gửi cho thiếu phu nhân một món quà sinh nhật nữa.”

Sắc mặt Lệ Mẫn không chút thay đổi, lấy trong túi hành trang đeo sau người ra một cái hộp gỗ cao cỡ nửa người đặt trên mặt đất, lúc mở ra thì nhìn thấy bên trong là hai con rối sống động như thật. Một con mặc áo giáp, bên hông đeo cây roi dài, uy phong lẫm liệt. Một con tết tóc mặc váy, uyển chuyển như hoa cười, trên tay còn bưng món đậu hủ khắc hình người.

“Chao ôi…” Tân Mi ngạc nhiên vô cùng.

Hai con rối này… Không phải là bản sao thu nhỏ của nàng và Lục Thiên Kiều sao! Hàng lông mày, đôi mắt, chóp mũi … Thậm chí ngay cả nụ cười tít mắt chẳng thèm bận tâm đến mọi thứ xung quanh cũng giống như đúc!

“Thiếu gia nói, đây gọi là… Gọi là…”

Lệ Mẫn cau mày, gượng gạo nói ra những lời hết sức buồn nôn.

“Đây gọi là Cặp đôi trời định.”

Trái tim Lệ Mẫn đang rỉ máu không ngừng, vị thiếu gia anh minh, uy phong, lạnh lùng, vô tình trên chiến trường của y,