Disneyland 1972 Love the old s
Cao Thủ Dụ Tình

Cao Thủ Dụ Tình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321631

Bình chọn: 7.5.00/10/163 lượt.

vuốt lại tóc. “Anh muốn chơi với Tiểu Đề?”

“Đúng!” Thiếu niên không nhịn được lên tiếng, lại đột nhiên thấy cô bé

vừa cố nín khóc vừa cười sáng lạn thật đáng yêu. “Vừa khóc vừa cười,

đúng là đứa bé kì lạ!”

Cậu không nhịn được lầu bầu, nhưng cũng cười theo.

Thấy thiếu niên cười, nụ cười trên khuôn mặt cô bé lại càng rạng rỡ hơn……..

Nụ cười thật đáng yêu…….

“Anh Thường……..”

Thường Phong Dịch đang mỉm cười từ từ mở mắt ra, trước mắt anh là tiếp

viên hàng không cúi người mỉm cười gọi anh dậy, thấy anh đã tỉnh liền

nhẹ nhàng cười nói: “Nhìn nụ cười trên mặt anh Thường, hẳn là anh đã có

một giấc mơ đẹp.”

“Giấc mơ đẹp?” Nâng chiếc ghế có thể ngả ra

sau của khoang hạng nhất dậy, Thường Phong Dịch lại cười. “Có lẽ vậy!

Tôi cũng không nhớ rõ.”

Trước khi lên máy bay, anh đã bận cả

tuần. sau khi lên máy bay, anh lại tốn chút thời gian xử lý công việc.

Sau đó anh quyết định nghỉ ngơi một lát, thế là đi ngủ, hình như lúc này có nằm mơ, nhưng sau khi tỉnh dậy lại không nhớ gì.

Nữ tiếp

viên giúp anh điều chỉnh ghế ngồi, sau đó nói: “Anh Thường, chúng ta sắp hạ cánh xuống sân bay Đào Viên, làm ơn thắt dây an toàn.”

Thường Phong Dịch gật đầu, sau khi tiếp viên hàng không đi anh thắt dây lại.

Cuối cùng đã về Đài Loan rồi! Bao lâu rồi anh không về? Năm năm, hay là mười năm?

Sau khi sân bay hạ cánh tại sân bay Đào Viên, An Lệ Đề vốn đang ngồi

trên ghế chờ thấy bảng hiển thị báo chuyến bay từ New York đã hạ cánh

thì lập tức gọi điện thoại báo cho tài xế, sau đó đứng ngồi không yên.

Cô vô thức đi đi lại lại trước mấy người ngồi trên ghế chờ, cảm thấy

sau khi người này đồng ý về nước trong lòng thật nôn nóng, bây giờ càng

nghiêm trọng hơn.

Bảy năm rồi………

Bảy năm rồi anh chưa về Đài Loan! Lần này anh về bởi vì cô “cầu xin”.

Nói dễ nghe là “cầu xin” nhưng thật ra cô đã nói cô sẽ đồng ý bất cứ

điều kiện gì, nên anh mới gật đầu đồng ý trở về giúp cô giải quyết vấn

đề khó khăn của cô.

Cô không biết quyết định này của mình có

phải quá kích động rồi không? Nhưng làm cũng đã làm rồi, chỉ có anh mới

giúp được cô, mà cô cũng chỉ tin anh.

Nhưng tại sao anh nhất

quyết muốn một mình cô tới sân bay đón anh? Mà rốt cuộc cô nên đối mặt

với anh thế nào? Cô không chuẩn bị gì cả. Dù sao bảy năm trước, lần cuối cùng hai người gặp nhau đã chia tay trong không vui, sau đó hai người

chưa từng gặp lại, cho tới hôm nay…….

An Lệ Đề đi qua đi lại, thỉnh thoảng liếc mắt chỗ cửa nhập cảnh.

Đột nhiên, cô nhìn thấy một bóng dáng cao lớn đi ra, cô xoay người nhìn cẩn thận, cả người chấn động mạnh, sau đó không tự chủ được đi về phía

rào chắn, nhìn chằm chằm bóng dáng cao lớn vừa quen thuộc vừa xa lạ đó.

Mà người đàn ông cao lớn đồng thời cũng nhìn thấy cô. Khoé miệng anh cong lên, sau đó sải bước đi về phía cô.

Người đàn ông càng lại gần, mắt An Lệ Đề càng trợn to.

Khuôn mặt tuấn dật, con ngươi màu nâu nhạt chứa đựng sự bình tĩnh và vô hạn nghị lực, sống mũi cao và đôi môi dày vừa phải. Khuôn mặt anh không thay đổi, nhưng vóc dáng anh dưới bộ quần áo thoải mái còn cường tráng

hơn so với bảy năm trước, không phải loại vai u bắp thịt, mà là dáng

người tao nhã như người mẫu….

Trời ạ! Cho dù mặt anh không thay đổi, nhưng những thứ khác đã tahy đổi rồi. Không chỉ vóc dáng tahy đổi, mà ánh mắt anh cũng thay đổi, nó mang theo sự nguy hiểm và quyến rũ hơn nhiều năm trước.

Cô đột nhiên cảm thấy hối hận…….

“Tiểu Đề.” Thường Phong Dịch cúi đầu nhìn cô gái đang đờ người ra, chiều cao chỉ tới ngực anh.

Cô mặc một bộ quần áo thời trang mùa xuân, trên người mặc chiếc áo len

lửng màu xanh dương nhạt, dưới mặc chiếc quần dài màu trắng bằng vải,

màu sắc tươi sáng cộng thêm đường cong lả lướt khiến cô có vẻ sức sống

thanh xuân, chỉ tiếc bề ngoài và ánh mắt cô lại không hợp, đôi mắt vốn

trong vắt lại nhiễm thêm sự mệt mỏi nặng nề, chỉ có cái mũi thanh tú

xinh đẹp và cái cằm mềm mại không thay đổi.

Cho dù nhiều năm

không gặp nhưng giọng nói quen thuộc khiến An Lệ Đề chợt bừng tỉnh, ngay sau đó ảo não đỏ mặt, thầm mắng mình tại sao lại mất mặt như vậy, cô

nhìn anh đến ngây người!

“Anh….. Ừm…… Mừng anh về. Xe đợi ngoài kia rồi.”

Chau mày, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hai mươi mấy năm không thể giấu được tâm sự của cô.

“Vậy thì dẫn đường đi!” Nói xong, anh đi thẳng ra cửa.

Thấy thế, An Lệ Đề giật mình vội vàng bước nhanh theo.

“Không phải trở về định cư sao? Tại sao anh chỉ mang theo một chiếc va

li thôi?” Vừa lên xe, An Lệ Đề không nhịn được hỏi. Va li của Thường

Phong Dịch rất ít làm cô cảm thấy lạ.

Anh cũng không phải về nghỉ phép, mà ở lại lâu dài để giúp cô, chỉ mang theo một chiếc va li này là đủ?

Thường Phong Dịch cười như không cười nhìn cô. “Em chắc chắn anh trở về định cư? Nói không chừng hai ngày sau anh sẽ thay đổi chủ ý quay về New York.”

An Lệ Đề nghe vậy liền hoảng hốt, khuôn mặt nhỏ nhắn

kinh hoàng. “Không phải anh đã đồng ý trở về giúp em sao, tại sao lại

đổi ý?”

Thường Phong Dịch liếc mắt nhìn tấm cửa cách âm ngăn

cách chỗ trước và sau trong xe đã đóng, nghĩ thầm nên nói rõ lập trường

của anh. “Em n