
bà ấy đặt
tiền cọc cho căn nhà đó một nửa rồi , một tuần sau không đủ số vàng để
chung đủ , xem như việc mua bán không thành . Bà chắc chắn không ngờ căn nhà đó là của chị và người dẫn bà đến mua cũng là người của chị luôn.
Nhìn Nhã Chi há mồm , Tâm cười , tiếp :
- Những gì bà đã lấy của nội thì nay trả lại cho cháu của bà thôi . Có
gì đâu , bà chỉ tốn thời gian thôi và trong ngày tháng đã qua , bà hưởng quá nhiều rồi còn gì , đâu có mất mát gì . Cho nên từ đây không ai muốn thấy mẹ con em về gia đình của nội tôi nữa . Đó là ý của mẹ con em đã
muốn mà.
Nhã Chi bước đi , tay ôm lấy đôi môi mình như không cho tiếng nấc thoát ra ngoài , trước ánh mắt đầy vẻ thỏa mãn của Tâm . Tâm
nói với theo :
- Nỗi khổ hôm nay của mẹ con Nhã Chi không bằng
một phần của mẹ con Tâm Thư đâu . Có đau khổ , bà mới thấy cái giá tội
lỗi của mình cao như thế nào . Nhã Chi ! Nhớ nhắc nhở bà đó.
Tâm Tâm quay lại , nắm tay ba mình , giọng ngọt ngào hơn :
- Mình về ba , kẻo mẹ đợi.
- Mẹ con ư ? - Ông đứng lại nhìn cô trân trối.
- Ba không tin mẹ con có thể khỏe lại sao ? Bà bây giờ rất tỉnh táo , chỉ có ba mới bất ổn tinh thần đấy.
Ông lặng lẽ lái xe theo hướng dẫn của cô với muôn ngàn ý nghĩ trong đầu .
Ông thật sự không biết chuyện về bà ra sao và phải nói với bà như thế
nào nữa , nếu bà trở lại như xưa.
Bước chậm từng bước vào căn nhà xa lạ , vẻ khang trang của nó làm ông chùng bước . Tâm hiểu ý đó ở ông nên nhỏ nhẹ giải thích :
- Nhà nội mua , định dời lên đây ở . Nhưng con biết được bà Ngọc với ông Thăng có tình ý , qua lại với nhau gần mười năm nay , nhưng không có cơ sở để ghép tội bà ta , nên nhờ người làm mối cho bà biết việc mau bán
bắt đầu.
- Bà ta đến mua cho gã ấy à ? - Ông tức giận hỏi.
- Mua nhưng chưa làm giấy tờ . Bộ ba tưởng bà Ngọc khờ sao ? Hai người
đến mua cùng đứng tên , nếu ông Thăng chung phân nửa số vàng của nội bị
thay vào đồ vàng mạ . Bà mới phát hiện gần đây , trùng hợp với thời gian bà Ngọc mua nhà.
Ông Khải thở dài . Được dịp , Tâm Tâm bồi tiếp ;
- Ba thấy đó , một con người đầy toan tính , thủ đoạn để chiếm hạnh phúc và tài sản của mẹ con , ngày nay ba biết được mặt thật của bà ấy là quá muộn rồi . Ba còn nuối tiếc sao ?
Ông nhẹ giọng bởi từng câu nói của Tâm Tâm đều mang vẻ trách cứ ông :
- Ba ân hận , vì mình mù quáng trước kia để mẹ con phải khổ sở.
- Nếu câu này được ba mở lời trong lúc mẹ con đang khổ , chắc bà không
điên vì sự phản bội của chồng , được bà nội ủng hộ . Giờ bà nội và ba có hối hận , có thức tỉnh thế nào đi nữa thì mọi sự tan vỡ cả rồi.
- Ba biết.
- Nếu biết , ba nên chuẩn bị tâm lý để đón ánh mắt của mẹ con.
- Ba biết mình phải làm gì rồi . - Ông thở dài vẻ buồn bã.
Thật vậy , khi đối diện với bà Qúy , vẻ ngỡ ngàng , sượng sùng in đậm trên
khuôn mặt ông không sao giấu kín được . Ông ngồi đó nhìn bà , trong khi
bà cùng Thư Thư đang soạn quần áo vào valy để chuẩn bị cho chuyến đi
Pháp sắp đến.
Đặt ly nước cạnh ông , bà nhỏ nhẹ lên tiếng :
- Chuyện của bà Ngọc , tôi biết lâu rồi . Nhưng ông và má ở nhà luôn
nghĩ tốt về người mình đã chọn , nên tôi không cho Tâm Tâm tiết lộ với
ông . Nhưng bà nội nó lại sớm phát hiện , vì số vàng bà cất đã bị tráo
đi . Khi cần dùng đến số vàng đó , bà mới biết đã nuôi ong tay áo bao
năm mà không hay.
Ánh mắt buồn và giọng chùng thấp hơn :
- Chuyện ngày xưa đã qua , hãy để cho nó qua . Tôi mong sau này , khi
làm điều gì , ông phải cân nhắc kỹ lưỡng , đừng để sai phạm lần nữa .
Bởi vì người đàn bà không nhiều lần tuổi xuân , vì ông tôi chịu hai mươi năm trong đau khổi rồi . Ông gẫm lại đi.
Ông Khải buồn bã thở dài , đầu gật nhẹ :
- Tôi biết mình làm khổ vợ con , đó là điều không phải . Bà tha thứ cho
tôi nhá . Từ đây , tôi sẽ chuộc lại lỗi lầm , không để khổ cho bà nữa.
- Tôi không quên và không còn có cơ hội cho bà nội và ông làm khổ thêm một lần nữa đâu.
- Bà không tha thứ cho tôi sao ? Tôi ân hận và đau khổ lắm mà . Tôi biết bà hận tôi lắm , nhưng tất cả đã qua rồi mà . Tôi hứa sẽ làm người
chồng tốt . Hãy tin tôi đi , Qúy à . Bà định đi đâu vậy ?
Bà vừa sắp quần áo vào valy , vừa lắc đầu đáp lại :
- Trong lòng tôi không cần ông nữa . Chúng ta không cùng một cảm nghĩ ,
một sự yêu thương trọn vẹn thì nên đi chung một đường nữa , se phiền
lòng nhau , và hạnh phúc không bao giờ có . Vài hôm nữa , tôi đi Pháp để điều trị tiếp , bởi tôi lúc quên , lúc nhớ , bệnh chưa bình phục hẳn.
- Tôi sẽ đưa bà sang bên ấy , vì đâu có ai chăm sóc cho bà.
- Hai mươi năm qua , có lúc nào chăm lo , cận kề tôi đâu à . Đừng lo .
Tôi quen một mình rồi , huống gì giờ này tôi đã có Thư Thư cùng đi . Bao giờ khỏi hẳn , tôi sẽ tính sau.
- Còn cha mẹ ? - Ông đưa tay như muốn kéo níu bà.
- Có Tâm Tâm và chồng nó cận kề , tôi yên tâm rồi.
- Thư Thư đi thật sao ? - Giọng ông chùng thấp khi đưa mắt hỏi.
Bà thở dài , nhỏ giọng ;
- Ngày xưa , mẹ Nhã Chi bằng mọi thủ đoạn chiếm ông cho bằng được . Giờ
con gái của bà ấy lại bước theo chân mẹ để khổ cho Thư Thư . Nếu là ông , ông có can đ