XtGem Forum catalog
Cảnh Xưa Người Cũ

Cảnh Xưa Người Cũ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321821

Bình chọn: 8.00/10/182 lượt.

hứng kiến cảnh

đó , mẹ sẽ nghe thủ đoạn tinh vi của mẹ Nhã Chi đẩy mẹ của Thư Thư vào

tình cảnh cùng cực như thế nào . Con sợ bà ấy thật sự.

Bà Thanh thở dài như than :

- Hy vọng với gia đình mình , bà ấy sẽ hồi tâm và sống tốt hơn.

Hai mẹ con không bao giờ ngờ Nhã Chi đã nghe trọn vẹn những lời bàn tán của họ . Cô không tin ở tai mình , nhưng thực tế không sao chối bỏ được .

Càng ngày , người ta càng nói về mẹ cô rất nhiều . Nhã Chi không tin ,

nhưng nghe mãi cũng ngờ , nhất là thái độ lạnh nhạt của ba Khải và sự

miễn cưỡng của bà nội khi nhận lời mời của cô đến dự lễ đính hôn . Dự

xong , bà nội về ngay , không ở lại vui với cô cháu nhỏ mà ngày nào bà

luôn nâng niu ân cần.

Nhã Chi trở về phòng bằng những bước muộn

phiền , tựa vào chiếc ghế dài , mắt nhìn lên trần nhà để gẫm lại đời

mình . Thì ra , mãi mãi Nhã Chi là cánh chùm gởi trong mái ấm ấy của

riên Thư . Dù Chi có yêu thương bà thế mấy , vẫn không làm sao thay đổi

tình thương của Thư trong lòng bà , bởi họ dù sao cũng là cốt nhục với

nhau mà . Nhã Chi chỉ là kẻ ngoài song cửa , đến rồi đi thì được , còn ở lại khó mà lâu . Chợt có tiếng chuông điện thoại vang dài , Nhã Chi đưa tay lên nhấc ống nghe và áp vào tai.

- Mẹ cô đang gặp tai nạn tại... Mau đến nhá.

Nhã Chi co rúm người lại vì sợ . Người đầu tiên cô nghĩ đến là Huy . Lòng

thương yêu mẹ đã hối thúc cô chạy đến phòng Huy , réo gọi sự hỗ trợ tinh thần lẫn phương tiện , dẫn cô đến nơi ấy để giúp bà mẹ của mình được

bình yên.

Huy nắm bàn tay lạnh giá của Nhã Chi , đưa cô ra xe ;

- Em bình tĩnh lại đi . Không có chuyện gì đâu , đừng có rối lên quá.

- Em biết rồi . Anh đừng lo cho em , cứ cho xe chạy đi , đừng nhanh quá sẽ nguy hiểm lắm.

- Anh biết mình làm gì mà . Em đừng khóc nữa . Hãy tập trung tinh thần

để mình tìm cách giải quyết theo mọi tình huống cho tốt hơn.

Nhã Chi đưa tay lau nước mắt , cử chỉ cuống quýt , mắt nhìn Huy gật gù vẻ quyết tâm theo lời anh vừa bảo . Huy hỏi :

- Người báo tin trên điện thoại là đàn ông hay đàn bà vậy , em nhớ không ?

- Đàn ông . Nghe giọng nói vừa nhanh , vừa hốt hoảng , em sợ lắm.

Huy luôn hỏi để Nhã Chi quên đi thời gian và sự sợ hãi :

- Sao họ biết số điện thoại của nhà anh... Hay là mẹ em có quen với người ta ?

- Em sợ trong lúc mẹ gặp nguy hiểm nên nhờ ai đó gọi về.

- Cũng có lý lắm , em có từng biết số nhà này không ?

- Dạ không , hình như không phải nhà... mà là khách sạn gì đó.

- Mẹ em lên đó làm gì ? - Huy thắc mắc hỏi.

- Em cũng đâu có biết . Mình đến đó đi anh.

- Thì anh đang cho xe hướng về đó nè.

- Có khi nào mẹ em bị bọn xấu tống tiền không anh ?

Nhã Chi lo sợ nên nghĩ lung tung . Huy cười trấn an :

- Nếu bắt cóc , người ta bắt em , chứ ai giữ mẹ làm gì . Thôi , đừng nghĩ quẫn nữa . Ngồi cho đàng hoàng để anh tăng tốc nha.

- Dạ , em không sao đâu . Cố gắng rút ngắn thời gian càng tốt.

Huy lái xe thật nhanh . Khi dừng lại đúng địa chỉ , anh nhìn lại số ghi của Nhã Chi trong tấm giấy nhỏ . Nắm tay cô , anh chạy thật nhanh lên từng

bậc thanh trong nôn nóng . Họ mệt nhừ khi đến đúng số phòng , hai người

dừng lại thở . Nhã Chi đưa tay gõ liên tục vào cánh cửa phòng , lòng cầu mong mẹ không có gì . Đưa tay lên ngực như để trấn anh mình , Nhã Chi

hồi hộp để mắt vào , mong cánh cửa sớm hé để biết mẹ cô thế nào rồi.

Tiếng gõ cửa của Chi nhanh theo sự nôn nóng của cô giúp cánh cửa hé mở nhanh

hơn . Chi đẩy cửa thật mạnh khi trước mặt cô người đàn ông nhìn cô hỏi . Chi bất cần trả lời , cô bước vào trong , mắt nhìn quanh để tìm mẹ mình . Bà nằm trên chiếc giường được phủ drap màu hồng . Mắt mở to nhìn cô , kêu lên hốt hoảng :

- Nhã Chi ! Nhã Chi ! Sao con biết mẹ Ở đây mà tìm ?

Huy tựa mình vào tường ngoài hành lang để tránh cho Nhã Chi sự ngượng ngập , bên tai anh vẫn nghe giọng run run của cô :

- Mẹ ! Không ngờ mẹ lại tệ đến thế . Vậy mà nghe điện thoại báo tin , con không ngại khó khăn đến đây giúp cho mẹ.

- Báo tin ? - Bà kêu lên nhìn ông bạn mình rồi lại nhìn Nhã Chi.

- Đúng vậy . Nếu không con đâu biết mẹ Ở đây mà tìm tới chứ ?

- Ông ! - Bà ngỡ ngàng nhìn ông.

- Làm sao người ta biết được tôi ở đây , hay là họ theo dõi bà ?

Nhã Chi đưa tay lau vội mắt , cô quay đi giọng nghẹn ngào :

- Biết mẹ chẳng có chuyện gì , con về.

Cô đi ngang mặt người đàn ông ấy , ánh mắt bất mãn nhìn ông . Nhưng cô

chưa ra khỏi cửa thì... khuôn mặt xanh xao hới hải của ông Khải trờ tới , môi ông run vì sợ theo ý nghĩ của ông.

- Ba... - Nhã Chi hốt hoảng thật sự khi đối diện với ông.

- Nhã Chi ! Mẹ con có sao không vậy ?

Nhã Chi đứng trước mặt ông , cố che chắn không cho thấy người đàn ông ấy . Cô hỏi , giọng khẽ run :

- Sao ba biết mẹ Ở đây mà tìm đến ?

- Điện thoại báo cho ba hay , mẹ con bị bọn xấy bắt cóc . Kêu ba đem

mười lượng vàng đến chuộc . Nếu để sáng mai , mẹ con sẽ chết . Ba chạy

từ chiều đến giờ đó Nhã Chi . Con cũng biết à ?

- Dạ... dạ... biết.

Ông gạt Huy để bước đến bên bà . Ông ngỡ bà bị bọn xấu đánh phải nằm quỵ Ở đó . Ngồi bên cạnh bà , ông run giọng :