
nụ cười xúc động nghe thật bi
thương trong đêm vắng:
- Ha Ha! Tại sao lại có một chuyện
hoang đường như vậy xảy ra chứ? Ức My là em ruột của tôi? Rồi người đàn
bà không thân thích kia lại là mẹ ruột của mình? Trời ơi! Ha! Ha! Ha!
Ha! Thưa cha, thế giới này có phải là một thế giới điên loạn rồi chăng,
hở ba? Ha! Ha.
Nước mắt tràn ra má Hạo Hạo. Lần đầu tiên tôi
nhìn thấy hắn khóc. Đá chiếc ghế qua một bên, hắn bước ra cửa đi mất.
Lời nói của Hạo Hạo đã làm tôi xúc động. Đứng lên nhìn giáo sư Nghị lệ
tôi đầm đìa, tôi hét lớn:
- Không! Không! Không! Tôi không
muốn làm con của ông! Gia đình này đã mang đến cho tôi những gì? Ông đã
cho tôi những gì? Trong lúc mẹ con tôi phải chịu sống một cuộc đời kham
khổ, thì ông và người đàn bà kia ăn sung mặc sướng. Thế gian này sao bất công quá? Các người là những kẻ có tội, phải đền tội. Tôi không bao giờ muốn làm con của ông, không bao giờ!
Giáo sư La Nghị sửng sốt:
- Ức My!
- Ông đừng gọi tên tôi nữa, tôi muốn ra khỏi nhà này vĩnh viễn, tôi
hận ông, hận các người! Ông và người đàn bà kia, người đàn bà không có
lương tâm, một thứ Thố Ty Hoa không biết cảm xúc!
Tôi vừa khóc vừa chạy ra cửa, nhưng tôi đã chạy lộn cửa sang phòng ăn. Tiếng giáo sư Nghị phiá sau tôi đuổi theo khiến đầu óc tôi rối loạn, ruột gan tôi tan nát. Tất cả chạy ra ngoài vườn hoa, tôi không còn biết gì nữa.
Phiá sau có tiếng người đuổi theo và tiếng gọi tên tôi. Mặc kệ họ tôi
cứ chạy, vừa chạy vừa khóc, nước mắt tả tơi. Tôi không biết mình định
chạy đi đâu, chỉ biết rằng khi nhìn thấy trước mặt là cây cối um tùm,
tôi mới biết mình đang chạy về phiá rừng cây.
Gió vi vu như
than thở, bóng tối chập chờn như nhảy múa trước mặt. Tôi hoảng hốt chạy
bừa vào, mặc cho cành lá quất vào mặt. Bỗng nhiên, thân tôi như chạm
phải một vật gì, khi tôi đụng nó văng qua một bên. Tôi đứng lại, hổn hển thở.
Dưới ánh trăng leo lét xuyên qua cành, tôi thấy đôi giày vải trắng của người đàn bà. Tôi điếng người đứng sững lại. Vật đó bỗng
quay lại đụng vào người tôi - một đôi chân treo thõng, tôi hốt hoảng
nhìn lên, một tử thi của người đàn bà đong đưa trên cây Tòng. Sợ hãi,
tôi hét to lên, tiếng hét của tôi xé tan màn đêm u tịch, rồi tôi ngã
xuống, không còn biết gì nữa. Quân vi nữ oa thảo, thiếp tác Thố Ty Hoa.
Khinh điều bất tự dẫn, vi trục xuân phong tà.
Bá trượng thác viễn tòng, triền cẩm thành nhất gia.
Thụy ngôn hội diện dịch. Các tại Thanh sơn dã.
Nữ Oa phát khinh hương,Thố Ty Hoa đoạn nhân trường.
Chi chi tương chấp kết, diệp diệp thanh phiêu dương
Tạm dịch:
Chàng là Nữ Oa Thảo, thiếp tựa Thố Ty Hoa
Thân gây không tự dẫn, chỉ tại gió xuân đưa,
Cách xa nhau trăm trượng, kết nhau thành một nhà.
Người chân mây kẻ núi, gặp mặt đâu nào dễ
Nữ Oa hương thơm ngát, Thố Ty cảnh đoạn trường,
Cành cành ta xiết chặt, lá lá cùng reo vang.
Một chiếc lá lìa cành rơi trên quyển Đường thi che khuất bài thơ Cổ Ý của Lý Bạch mà tôi đang đọc.
Cầm chiếc lá tôi ngẩng nhìn thân cây Tòng cao vời vợi trên đầu với dây Thố Ty Hoa. Bây giờ là mùa hạ, những đóa Thố Ty Hoa đang nở trắng rung
rinh theo từng cơn gió nhẹ đưa. Nhìn cành Thố Ty rồi thân Tòng, tôi có
một so sánh lạ lùng, cành Thố Ty Hoa thì yếu ớt trong lúc thân cây Tòng
to lớn, vững chắc, sự cảm động làm tôi ngẩn ngơ.
Một cành cây nhỏ chạm vào mặt khiến tôi giật mình nhìn lại, thì ra Trung Đan đang đứng trước mặt tôi từ lâu. Tôi hỏi:
- Bức tranh anh vẽ xong chưa?
Chàng cười nói:
- Xong rồi. Một bức vừa ý nhất!
Tôi quay về phiá giá vẽ:
- Có thật không đấy? Anh vẽ gì đó?
Chàng mang bức tranh lại cho tôi. Chàng vẽ cảnh một khu rừng với một
cô gái đang ngồi tư lự trên phiến đá, trên gối thiếu nữa có một quyển
sách đang mở, tầm mắt cô ta hướng về phiá những chùm hoa trắng trên cao.
Trung Đan hỏi:
- Anh chọn cho bức họa này cái tên "Suy Tư" được không em?
Tôi không đáp câu chàng hỏi, chỉ nói:
- Anh vẽ em đấy à?
Trung Đan dẹp bức họa sang bên, chàng ngồi xuống nắm tay tôi:
- Em nghĩ gì thế?
- Nghĩ về Thố Ty Hoa.
- Em còn nhớ đến chuyện xưa sao? Đã hơn nửa năm rồi, em cũng nên dẹp những hình ảnh kinh hoàng ấy vào ký ức đi chứ?
- Em phải nghĩ đến những chuyện ấy.
- Thế em còn hận bà ta ư?
Tôi hiểu ý chàng muốn nói bà ta đây là ai, chàng muốn ám chỉ bà Nghị - không, không phải thế, mà là muốn ám chỉ Nhã Trúc.
- Bà ấy đã đem cái chết chuộc tội, người đã chết rồi chúng ta cần
phải tha thứ tất cả, quên hết tất cả phải không em? Trung Đan tiếp.
Tôi nói:
- Tại sao bà lại chọn cây Tòng quấn đầy Thố Ty Hoa này để treo cổ?
Phải chăng bà ấy muốn đem Thố Ty Hoa để so sánh với thân phận chính
mình? Em còn nhớ lần nói chuyện với bà ấy về Thố Ty Hoa, bà ta nói nếu
lúc mới sinh ra đã là Thố Ty Hoa thì làm sao có thể cãi lại mệnh trời
cho được? Đó chính là bi thảm của đời Nhã Trúc.
Thở thật dài, tôi tiếp:
- Thật ra bà ta cũng không có lầm lỗi gì lắm, chẳng qua trời trót sinh ra bà ta với một thân phận Thố Ty Hoa.
Trung Đan hôn tôi, chàng nói:
- Em đã nghĩ đúng, tha thứ là