
sẽ đổi được bao nhiêu rương thịt bò kho tàu ?
Ngay cả chính cô cũng nhịn không được khinh bỉ tầm nhìn của bản thân.
Ngược lại, mặt Từ Trạm rất bình tĩnh, thưởng thức sự hưng phấn của cô có bao nhiêu buồn cười, ban đầu Vu Duệ nói tất cả phụ nữ đều thích những thứ lấp lánh tỏa sáng,điều này thật là đúng.
Lời Vu Duệ còn có nửa câu dưới: Mà đàn ông thích phụ nữ nhìn những thứ lấp láng phát sáng này sau đó,ánh mắt kia càng lấp lánh phát sáng hơn.
"Làm sao đây?" Cố Du nháy mắt nhìn Từ Trạm,"Chúng ta giữ lại cũng không phải chuyện nhỏ,nhưng là có thể đưa cho ai?"
"Chờ lúc anh gặp mặt trực tiếp Tổng thống nước T rồi giao cho ông ta,đây là lấy được trên đất nước của họ,tất cả phải thuộc về họ." Từ Trạm nói.
Cố Du gật đầu tỏ vẻ đồng ý,đổ tất cả kim cương trở về, "Ừ,chủ ý này cũng không tệ."
Bỗng nhiên tay cô dừng sắp xếp kim cương, ngẩng đầu nhìn Từ Trạm ánh mắt trở nên vô cùng phức tạp, "Từ Trạm,chúng ta kết hôn có phải không có nhẫn cưới phải không?"
Từ Trạm ngẩn người, chính xác,ang vốn không nghĩ đến sự kiện này. Nhưng tình huống lúc đó cũng không cho phép anh nghĩ ngoại trừ phải quyết chuyện của cô, "Trở về bổ sung thêm cho em". Anh thắt cà vạt thật tốt,mặc áo khoác tây trang xong ngồi lại mép giường sờ sờ mặt của cô.
"Muộn rồi !" Cố Du bĩu môi tỏ vẻ khoa trương thở dài, "Không có vợ chồng già nào mua nhẫn cầu hôn nữa. Hơn nữa, anh cũng chưa từng cầu hôn,bổ sung cũng không có ý nghĩa."
Anh xác thực không có cầu hôn cô. Cầu của cầu hôn là trưng cầu ý kiến, nhưng đến bây giờ Từ Trạm vẫn cảm thấy, ban đầu trước binh sau lễ là chiến lược chính xác nhất cả đời anh, "Lúc trước nếu anh cầu hôn em sẽ đáp ứng sao?" Anh tới gần cô,vừa ngửi mùi trên người cô,vừa khàn khàn đặt câu hỏi.
"Sẽ không !",Điều này Cố Du có thể khẳng định, "Nếu anh cầu hôn,em chắc sẽ đánh anh choáng váng trước sau đó chạy trốn."
Tay Từ Trạm khẽ vuốt hông của cô, "Vậy chứng minh anh lựa chọn chính xác nhất trong thời gian ngắn ."
"Em nhớ rõ ngày đó anh cứu em cũng mặc tây trang", Cố Du chỉnh cà vạt cho anh, "Ngày đó trong đầu em chỉ có bốn chữ."
"Chữ gì!"
"Mặt người dạ thú."
"Vậy bây giờ thì sao ?" Từ Trạm nhíu mày.
Đôi tay Cố Du che trên gương mặt của Từ Trạm,cười tỏa sáng, "Chồng em thật đẹo trai !"
Cô vốn định đùa giỡn một câu,không ngờ Từ Trạm nhẹ nhàng lật lại, thuận thế đè cô.
Ôm hôn đúng lúc, trình tự lần lượt từ lướt qua đến dây dưa sâu sắc, trên người không có tiếp xúc nhiều, anh sợ đụng những chỗ bị thương của cô.
Tâm nguyện giống như chưa đủ, nhưng đến lúc phải dừng,Từ Trạm tách khỏi môi nóng bỏng,đôi tay đỡ đầu cô,dùng bóng râm của mình che phủ cô.
Ánh mắt hòa tab khiến nhiệt độ dần lên cao,bấu víu cao,tay Cố Du câu sau cổ Từ Trạm,chậm chạp không muốn buông ra, "Đáng tiếc, chưa thấy dáng vẻ anh mặc quân trang,chắc chắn nhìn rất đẹp."
"Em đã gặp qua." Từ Trạm thấp giọng nói.
"Không phải là đã quên sao ?", Cố Du cười hơi chột dạ, "Khi nào thì mặc lại cho em xem."
"Quân trang anh giữ lại đều bị em cho nổ tung."
Cố Du thiếu chút nữa hộc máu.
Cuối cùng, Từ Trạm đáp ứng với cô là sẽ mặc lại lần nữa, nhưng điều kiện là cô cũng phải mặc, Cố Du nhớ lại dáng vẻ ngơ ngác mặc quân trang lúc mình học bài,mặc dù rất không tình nguynệ phơi bày,nhưng vì sắc đẹo trước mặt nên miễn cưỡng đồng ý.
Hai người nói xong đã đến thời gian giao tiếp, lát sau trong sân Đại sứ quán đều là xe vũ trang đặc biệt, đơn giản nghi thức giao tiếp như thủ tục ngoại giao và lễ tiết gặp mặt của nhân viên hai bên ,không tới nửa tiếng đã vội vàng kết thúc.
Vì bị thương chưa khỏe hẳn mà Cố Du lại phải đứng nên xương sống thắt lưng chân rất đau,chờ sau khi lên xe cô đã ngủ trước.
Thủ đô nước T không xa,sau khi chạy xe khoảng ba tiếng, trừ xe hành quân chính phủ phái tới bảo hộ,những xe còn chạy chậm rãi chạy vào Đại sứ quán Trung Quốc.
Từ Trạm mới vừa bước xuống xe,đã bị bóng dáng như tia chớp nhào tới chặn lại.
"Chị của tôi đâu ?"
Anh nhìn chăm chú, quả nhiên là Phương Nhàn đã thấy trên tấm hình, khuôn mặt u nhã thành thục như tranh,cao gầy hơn Cố Du. Nhưng mà đôi mắt của cô sưng lợi hại,sắc mặt cũng tiều tụy không chịu nổi,không biết mấy ngày nay chịu bao nhiêu đau khổ. Từ Trạm thật không ngờ Phương Nhàn sẽ đến nước Mĩ,lúc trước ở Đại sứ quán vì điều lệ hạn chế nên không thể gọi điện thoại ra ngoài, nếu Cố Du biết Phương Nhàn biết được chuyện hai người gặp tai nạn trên không, sợ cho dù trèo tường đi ra ngoài cũng muốn gọi cho em gái báo bình an.
"Cô ấy không sao,đang ngủ trong xe." Từ Trạm cười cười, muốn mình có vẻ hòa ái dễ gần, anh đoán hình tượng của mình trong lòng Phương Nhàn không khác gì ác bá cưỡng đoạt con gái nhà lành của xã hội cũ,nhưng Cố Du có tình cảm sâu nặng với cô em gái này hơn mình, mặc dù anh không cam lòng,nhưng vẫn nhịn không được muốn mượn cơ hội này nắm lấy tình cảm của cô nhiều hơn.
Phương Nhàn căn bản không liếc mắt nhìn anh, nghiêng mình chui vào trong xe.
Từ Trạm không muốn quấy rầy chị em các cô vì thế tính rời đi,đột nhiên thấy bóng dáng quen thuộc dừng trước mặt.
Vu Duệ không biết đã đứng bao lâu,chờ Từ Trạm chú