The Soda Pop
Cảnh Giới Màu Hồng Phấn

Cảnh Giới Màu Hồng Phấn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324492

Bình chọn: 8.5.00/10/449 lượt.

nói, ngồi chồm hỗm

bên cạnh anh, "Trong khoảng thời gian này tôi nghĩ rất rõ ràng, dù thế

nào vẫn cám ơn anh, tôi biết anh sẽ không đối địch với hai người kia,

nên không trách anh, lựa chọn của anh mới là quyết định chính xác. Anh

đã hoàn thành quy ước, tôi nhất định sẽ tuân thủ lời hứa của tôi. . . . . ."

Cô hơi dừng lại, thấy vẻ mặt Từ Trạm ra sức nheo mắt và giãy dụa khi thống khổ, không biết vì sao, đáy lòng co rút đau đớn

mạnh mẽ, hít thật sâu, Cố Du tiếp tục nói: "Nếu tôi có cơ hội sống sốt. . . . . ."

Nói xong, cô móc điện thoại di động của Từ

Trạm ra, nhanh chóng thay đổi quần áo, kéo ba lô đã chuẩn bị xong dưới

giường ra, rời khỏi nhà.

Thời gian là chín giờ tối, lần

đầu tiên Cố Du không để ý sai lệch múi giờ, dùng điện thoại di động của

Từ Trạm gọi điện thoại cho Phương Nhàn.

Điện thoại kết nối, Phương Nhàn bị hoảng sợ, "Chị, sao lúc này lại tìm em, có phải có việc gì không?"

Giọng nói quen thuộc khiến Cố Du cuối cùng không kiềm chế được, nước mắt lăn

trên hai má, nhanh chóng bị gió bốc hơi lên, cô cố gắng ngăn cản nghẹn

ngào, giống như bình thường, cười mở miệng, "Lần nào chị gọi điện thoại

cho em đều có chuyện? Thật không có lương tâm! Không thể đột nhiên nhớ

em muốn nói vài câu?"

"Có phải Từ Trạm khi dễ chị

không?" Phương Nhàn đột nhiên cảm thấy ngực như bị người lấy ra cái gì,

đau đớn rất nhỏ lại khó chịu đến cực điểm, cô cơ bản không tin lời nói

của Cố Du, "Chị, chị tới nước Mĩ đi! Em sắp tốt nghiệp , em nuôi chị

được không?"

Đã quá muộn.

Cố Du tuyệt vọng suy nghĩ, đã quá muộn.

"Tương lai em trở thành đại luật sư, " cô hít thật sâu, vẫn không thể ngăn

chặn cúi đầu nghẹn ngào, "Cho dù chị không ở nước Mĩ. . . . . . Mặc kệ. . . . . . Mặc kệ chị ở chỗ nào, đều sẽ vì em mà kiêu ngạo, còn có cha,

cha chắc chắn sẽ cao hứng. . . . . ."

"Chị, rốt cuộc thế nào! Van xin chị nói thật đi! Rốt cuộc thế nào!"

Ở một bên điện thoại Phương Nhàn hô to, Cố Du lại giống như cái gì cũng

không nghe được, tự ý nói xong, "Tuy chúng ta không phải chị em ruột,

nhưng đều được cha nuôi dưỡng có thể có người em gái như vậy, là may mắn lớn nhất đời của chị . . . . . . Cũng có thể, chuyện này đã dùng hết

vận may của chị, nhưng dù chị lựa chọn lần nữa, cũng sẽ chọn giống như

đời này. . . . . . Hôm nay chị làm bữa cơm, kém xa em và cha, chờ em trở về. . . . . . Nếu chúng ta còn có thể gặp mặt. . . . . . Chị nhất định

sẽ ăn trứng ốp lếp em làm."

Cô cúp điện thoại, nước mắt

không thể khống chế, tất cả niềm vui có liên quan Phương Nhàn đều hiện

lên trong đầu, sau đó, là thời gian hạnh phúc được Phương Tranh yêu

thương chậm rãi thấm vào thể xác đã sớm tràn đầy cừu hận.

Không có nếu như.

Cô hết sức rõ ràng.

Người khởi xướng phải trả giá thật lớn.

Từ Trạm về nhà sớm, thấy Cố Du đang bận rộn trong phòng bếp.

Trên bàn các loại thức ăn vô cùng đơn giản, bề ngoài không đẹp mặt lắm.

"Đã về rồi?" Cô mang tạp dề hồng nhạt quay đầu cười.

Từ Trạm nhiều lần ảo tưởng trải qua cảnh ấm áp này trường hợp đột nhiên

xuất hiện, anh chỉ có thể trấn áp, lẳng lặng nhìn cô.

Thấy anh không trả lời, Cố Du cười cười, "Tôi không biết nấu ăn."

Cô nói đúng sự thật, tất cả đồ ăn trên bàn đều liên quan đến trứng gà:

trứng xào, trứng gà xào cà chua, trứng gà xào rau hẹ, trứng gà xào dưa

chuột, canh trứng. . . . . .

Hốt hoảng thâm nhập, Từ

Trạm ngửi thấy rất thơm, cũng rất không yên. Anh hoài nghi vì sao luôn

chờ mong cảnh tượng này xuất hiện thì chính mình lại đột nhiên cảm thấy

sợ hãi, Cố Du quá mức bình tĩnh, sau giông tố thử thách, cô im lặng mà

suy sụp tiếp nhận sự thật, nhưng anh cảm giác rõ ràng, không đơn giản

như vậy.

Cố Du chủ động đưa ra ý tưởng uống ít rượu, Từ Trạm hỏi cô muốn uống gì, cô hơi do dự.

"Nhớ ngày đó chúng ta uống rượu sao?" Cô cười hơi thẹn thùng, "Tôi quên tên."

Anh đem rượu ra, hôm nay đơn giản muốn cô uống nhiều, để cô đừng suy nghĩ

nhiều chuyện như vậy, đợi tâm tình của cô khôi phục lại bình thường, nói cho cô biết kế hoạch mình đã muốn trầm tư suy tính.

Nhà ở cũng có cửa sổ gió thổi nhẹ nhàng, hai người ngồi đối diện, Cố Du đột nhiên nghiêng người, chạm ly với anh, "Từ Trạm, cám ơn anh."

"Giữa chúng ta đừng nói vậy." Ánh mắt Từ Trạm nghiêm túc.

"Tôi có thể hỏi anh vài vấn đề sao?"

"Uhm."

"Nếu. . . . . . Lúc trước tôi ngay cả chân tướng cũng không muốn biết sống

chết không gả cho anh, anh còn có thể giúp tôi tra ra thủ phạm sao?"

Không biết là rượu hay cái gì khác, hai mắt cô hơi mơ mơ màng màng,

sương mù mờ mịt.

Từ Trạm kịp phản ứng thì không ngờ đã thấy cô đặt bàn tay hơi lạnh vào lòng bàn tay mình, "Có."

Trong nháy mắt, đè nén quá lâu bí mật dâng lên gây ra tai hoạ, anh chăm chú

nhìn mặt cô, thời gian qua nhanh, thế sự vô thường, chỉ có mình động tâm nhảy thình thịch là chưa bao giờ thay đổi.

Anh không

nhớ kế hoạch chặt chẽ cẩn thận vaf ước nguyện lúc đầu, thầm muốn nói

toàn bộ chân tướng cho cô, "Du Du, thật ra anh sớm. . . . . ."

Mê muội đánh gãy lời thổ lộ, cô bỗng nhiên đứng dậy, vừa nặng nặng ngã

nhào trên đất. Ly rượu bị rơi vỡ, chất lỏng rượu đỏ