
, đặc biệt là thành phố Bắc Phương ở Dương Cảng như vậy, lúc năm giờ ngoài cửa sổ không hề có ánh sáng xuyên vào, dưới ánh sáng của mưa phùn, ánh mắt Từ Trạm giống như là nạm hai viên Hắc Diệu Thạch dịu trên nét mặt dịu dàng. Cố Du nhìn rồi dựa trong ngực anh, hai người dán chặc vào nhau, đóm lửa nhỏ bắt đầu cháy.
Từ Trạm không muốn để Cố Du ở nhà ngây ngô đến nhàm chán, sắp xếp cô vào sở nghiên cứu của tập đoàn Bắc Phương, phụ trách công việc vận hành thử vũ khí hạng nhẹ, Cố Du tốt nghiệp nhiều năm nhưng chuyên ngành trước sau chưa vứt bỏ, công việc diễn ra thuận buồm xuôi gió, Từ Trạm có thể nhìn thấy cô ở tập đoàn mỗi ngày.
Cuộc sống càng đơn giản càng gần hạnh phúc.
Chủ nhật, Từ Trạm đi phân khu quân ủy, Cố Du đang tập nấu cơm ở nhà, đột nhiên có tiếng gõ cửa, cô vội vàng tắt lửa mặc tạp dề đi mở cửa, ba người mặc đồng phục cảnh sát đứng ở ngoài cửa.
Nhờ Thẩm Mộ Thành ban tặng, Cố Du nhìn thấy đồng phục cảnh sát sẽ bắt đầu ra mồ hôi lạnh.
"Chào cô, chúng tôi là đội hình sự cấp cao, xin hỏi cô là Cố Du sao?" Người đàn ông đứng đầu giọng nói bình thản hỏi, đồng thời lấy giấy chứng nhận ra.
Cố Du gật đầu.
"Có xảy ra vụ án liên quan với cô, hi vọng cô có thể phối hợp điều tra," người nọ lại cười cười, "Dĩ nhiên chỉ là điều tra mà thôi."
Cố Du bình tĩnh lại, đáy lòng nuốt hết dự cảm xấu, cô lên lầu thay quần áo, tận dụng thời gian gọi điện thoại cho Từ Trạm, nhưng không có nghe.
Đây là âm mưu của Thẩm Mộ Thành hay xảy ra chuyện thật?
Cố Du không biết điều này tốt với cô.
Cảnh sát không có lái xe cảnh sát, giống như chỉ là phối hợp điều tra, chỉ là kỹ thuật lái xe của người này quá kém, vô cùng không ổn định, ngay cả Cố Du không say xe cũng cảm thấy buồn nôn.
Đến thị cục, Cố Du choáng váng đi phòng rửa tay ói ra trước, Từ Trạm và cô lái xe rất vững vàng, không có tình huống như thế, ngay cả tài lái xe của Nhan Tư Ninh còn mạnh hơn người cảnh sát này.
Cô súc miệng rửa mặt trở lại chỗ nhân chứng phá án, cảnh sát đưa đi vừa rồi lấy ra tấm hình đặt ở trước mặt cô, "Xin hỏi cô biết người này sao?"
Cố Du suy nghĩ rất lâu, cuối cùng nghĩ ra, đồng thời, trên sống lưng chảy đầy mồ hôi lạnh.
"Biết," giọng cô hơi thấp, đầu choáng váng buồn nôn vốn đã giảm nhiều lại kéo tới lần nữa, "Tên đầy đủ của cô ấy tôi không biết, nhưng là tất cả mọi người gọi cô ấy là Tiểu Tước."
"Cô ấy gọi Chu Cẩm Tước, thi thể được phát hiện ở bờ sông ba ngày trước, chúng ta tra được thông tin số điện thoại di động của cô ấy từ công ty thông tin di động, phát hiện trước thời gian cô ấy tử vong, cuộc điện thoại cuối cùng là gọi cho cô, hơn nữa sau đó cô không ngừng gọi điện thoại cho cô ấy," cảnh sát dừng lại, tiếp tục nói, "Dĩ nhiên, mặt sau điều này trên lý thuyết có thể loại bỏ cô là hung thủ, nhưng chúng tôi suy đoán có thể tìm được đường phá án từ chỗ cô, xin hỏi cuối cùng Chu Cẩm Tước nói gì với cô?"
Cố Du làm sao dám nói cho người cảnh sát này, chuyện này nói không chừng có liên quan lớn đến Cục trưởng Thị cục các ngươi!
Cô chỉ có thể thuật lại lời của Tiểu Tước ra ngoài, tận lực phù hợp trí nhớ, rất rõ ràng, nhắc tới em trai Tiểu Tước xuất cảnh quân hỏa, cảnh sát lộ vẻ mặt kinh ngạc.
Chưa hỏi xong, điện thoại di động đã vang lên, cảnh sát ý bảo Cố Du có thể nghe điện thoại, cô cúi đầu nhìn, trái tim khẩn trương giảm bớt không ít.
"Em ở thị cục?" Từ Trạm thẳng hỏi.
"Hiệp trợ điều tra, anh đừng lo lắng." Cố Du vốn hơi thấp thỏm, nhưng bây giờ đã tốt hơn nhiều.
"Bây giờ anh sẽ chạy tới," Từ Trạm rõ ràng dừng lại, "Có thể sẽ hơi chậm, anh để Vu Duệ đi đón em trước."
Cố Du định nói không cần không có chuyện gì lớn, Từ Trạm đã cúp điện thoại.
"Chồng cô?" Cảnh sát cười cười hỏi.
Cố Du gật đầu.
"Tình cảm vợ chồng son không tệ, " cảnh sát cười nói, "Yên tâm đi, chờ lát ký tên lời khai thì cô có thể rời khỏi."
Cảnh sát không có lừa gạt Cố Du, sau 15 phút cô đã đứng ở cửa thị cục.
Gió Thu cuối cùng cuốn lá rơi xuống đất, cách rất xa, Cố Du đã nhìn thấy Vu Duệ vẫy tay.
"Tôi nói, sao cô xui xẻo như vậy?" Sau khi lên xe, Vu Duệ nhìn Cố Du qua kính chiếu hậu, "Đây là lần thứ mấy vào cục?"
"Mới hai lần." Cố Du không nhịn được đáp.
"Mới? Cô còn muốn mấy lần?"
"Chuyên tâm lái xe!" Cố Du không biết sao, cảm thấy mùi xăng trên xe rất nặng, nhưng trước kia không có như vậy, mới vừa rồi say xe còn chưa tốt?
"Sắc mặt cô sao kém như vậy?" Vu Duệ thận trọng, nhanh chóng phát hiện sắc mặt Cố Du và màu môi hơi nhạt.
"Kỹ thuật lái xe của cảnh sát nhỏ vừa rồi quá kém, hơi say xe." Cố Du hữu khí vô lực nói.
Dáng vẻ của cô giống như say xe, Vu Duệ không nói nhiều, tiếp tục chạy tới chỗ đã hẹn với Từ Trạm, chợt Cố Du vỗ sau lưng ghế lái của anh, "Dừng xe!"
Vu Duệ dừng ngay sau đó, không kịp quay đầu lại, Cố Du như mũi tên mở cửa xe vọt xuống.
Đở hàng cây bên đường, Cố Du nhanh chóng ói ra cả mật, Vu Duệ móc khăn giấy ra đưa cô, lúc lâu, cô mới ngẩng đầu lên, sắc mặt vô cùng kém.
Vu Duệ nghi ngờ nhìn chằm chằm cô lúc lâu, ánh mắt sáng lên, "Không phải cô mang thai chứ!"
Vu Duệ nghi ngờ nhìn cô chằm chằm rất lâu, ánh mắt sáng lên,