Cảnh Cáo Cô Vợ Bỏ Trốn

Cảnh Cáo Cô Vợ Bỏ Trốn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322860

Bình chọn: 8.00/10/286 lượt.

m Vũ Phong?” Lam Cảnh Chuyên cười cười, tiếp tục nói: “3 năm nay, con không biết đã hỏi mọi người bao nhiêu lần rằng Vũ Phong đang ở đâu, mọi người chưa bao giờ tiết lộ nửa chữ, tại sao giờ lại hỏi con Vũ Phong ở đâu? Như vậy chẳng phải quá hoang đường sao?”

Vũ Phong nghe đến nỗi thấy sợ, liền kéo kéo vai Lam Cảnh Chuyên, ra hiệu anh đừng nên chọc giận Lê Vệ Nhiên.

Lam Cảnh Chuyên sờ má cô, trầm ngâm 1 lúc mới trả lời: “Không sai, cô ấy đang ở chỗ con.”

Vũ Phong ngồi dậy, định nghe điện thoại.

“Xin đợi 1 chút.” Anh cầm điện thoại đưa ra xa chút, nhưng không xa

đến nỗi không nghe thấy được. “Vũ Phong, sao em lại không quấn chăn vào? Em quên là mình không mặc quần áo à? Nếu như em bị cảm, anh sẽ rất đau

lòng đó!”

Lời nói này của Lam Cảnh Chuyên đều lọt vào tai của Lê Vệ Nhiên và Vũ Phong, hù dọa cả 2 cha con.

Anh… anh ta cố ý hãm hại cô mà! Vũ Phong trừng mắt nhìn anh, làm cô khổ không nói nên lời.

Lam Cảnh Chuyên nhoản miệng cười, lại cầm ống nghe lại gần nói:

“Nhạc phụ đại nhân, con và Vũ Phong đã hòa giải rồi, mọi người không cần lo lắng nữa, con sẽ không đăng báo cảnh cáo cô vợ bỏ trốn nữa, vì cô vợ bỏ trốn của con đã ngoan ngoãn trở về nhà rồi.”

Vũ Phong cật lực lắc đầu, định giật lấy điện thoại, nhưng Lam Cảnh

Chuyên nhanh nhảu nói: “Cứ như vậy đi, con sẽ đưa Vũ Phong về gặp mặt

mọi người, thời gian thì hẹn 10 giờ sáng Chủ nhật tuần này, đến lúc đó

gặp.”

Lam Cảnh Chuyên gác máy, Vũ Phong mới mở miệng nói: “Anh.. anh nói bậy bạ gì với ba em thế?”

“Anh có nói sai sao? Em không phải cô vợ bỏ trốn của anh sao? Chẳng

phải em đã ngoan ngoãn trở về sao? Chẳng lẽ em lại muốn bỏ trốn nữa?” Áp sát cô, ánh mắt sắc nhọn vô cùng.

“Em… em…” Cô bị áp sát không nói được nên lời.

“Nghe lời, đừng cãi anh.” Anh duỗi tay vuốt ve mái tóc dài của cô,

“Anh vẫn giống như trước, là 1 người chồng cởi mở, thương yêu em, em

thích làm gì thì cứ toàn tâm toàn ý làm, anh thích lúc em chăm chỉ làm 1 việc gì đó, nhưng đừng nghĩ sẽ bỏ trốn lần nữa, anh sẽ không cho em cơ

hội đó, hiểu chưa?”

“Anh không hề giống hồi đó 1 chút nào!” Cô thực sự cảm thấy như vậy.

Anh cười giả lả, “Anh không giống, vì anh biết anh yêu em, anh muốn

em làm vợ anh, anh muốn em sinh con cho anh, anh muốn em mãi mãi ở bên

cạnh anh.”

Con? Vừa nói đến điều này, cô liền trầm mặc.

Anh lại thấp giọng cười, “ Lúc nãy chúng ta không có dùng biện pháp phòng ngừa, nói không chừng… em đã có con của anh rồi.”

“Không thể được!” Cô không nhịn được nói.

“Tại sao không thể?” Anh nhướng mày, nét mặt không vui lắm, “Chẳng lẽ em không muốn sinh con cho anh.”

“Em…” Cô cắn cắn môi, nước mắt chực trào ra. Trời ạ! Anh không biết

rằng cô rất muốn sinh con cho anh sao? Anh không hiểu 1 chút gì.

Anh thấy những giọt nước mắt của cô, nét mặt liền mềm đi rất

nhiều, “Đừng nhìn anh 1 cách đau khổ như vậy, anh không muốn nhìn em như thế này.”

Lời nói của anh lại làm cho cô muốn khóc hơn, sau 1 lúc nghẹn ngào

không ngừng, nước mắt cô từ từ rơi xuống như thạch anh lấp lánh, nhưng

đó lại là kết tinh của đau khổ.

“Đừng khóc… đừng khóc…” Anh nâng mặt cô, hôn lên từng giọt nước mắt của cô.

Vũ Phong lắc đầu, định đẩy đôi tay của anh ra, nhưng đổi lại là 1

cái ôm, mặt cô dán trước ngực anh, cảm nhận được sự ám áp và an toàn vô

cùng.

3 năm trước, cô cho rằng bọn họ không hề yêu nhau, nhưng khi 1 mình

tới Paris, cô mới phát hiện bản thân đã yêu anh rồi, bây giờ anh cũng

biết anh yêu cô, nhưng, cô lại không thể nào yêu anh…

Tại sao? Tại sao lại rắc rối như vậy? Chẳng lẽ tình yêu nhất định phải là 1 bài học khó khăn như vậy sao?

Lam Cảnh Chuyên không hiểu tâm tình của cô, chỉ có thể vỗ về cơ thể

run rẩy của cô, nhỏ nhẹ an ủi cô: “Đừng nghĩ nhiều quá, chỉ cần nhớ anh

yêu em là được, anh sẽ giải quyết sự việc giữa 2 gia đình chúng ta, muốn anh quỳ gối đi vào nhà em anh cũng bằng lòng, dập đầu lạy người nhà em

cũng chẳng sao, em đừng lo lắng quá, hử?”

Không… không… cô lắc đầu, bởi vì điều cô lo lắng không phải là việc

này, nhưng sự thâm tình của anh chỉ càng làm khó cô hơn, càng đau khổ

hơn mà thôi…

Thấy cô khóc rấm rứt, Lam Cảnh Chuyên thở dài, “Thấy em khóc thành

ra như vậy, giống như 1 đứa trẻ vậy… ngoan, có anh thương em, đừng khóc

nữa…”

Giọt nước mắt như trân châu, từng giọt đối với anh đều rất đáng quý.

Nghe anh nói như vậy, Vũ Phong càng khóc dữ dội hơn, thậm chí càng

tủi thân hơn đấm vào vai anh, “Đều do anh… đều tại anh… em ghét anh

nhất! Ai biểu anh lại gặp… mẹ em trên máy bay chứ? Ai biểu anh đi coi

mắt… lại dẫn cả gia đình theo? Tất cả… đều do anh!”

Lam Cảnh Chuyên để cô trút giận, không phản kháng chút nào, “Phải…

đều là lỗi của anh… anh biết. Cho nên… hãy để anh bù đắp lại cho em! Hãy để em mắng anh cả đời được không?”

Đối với anh mà nói, có thể nghe cô oán trách như vậy, anh thấy gánh nặng này cũng rất ngọt ngào.

Vũ Phong nức nở vài tiếng, cuối cùng ngã nhoài bên cạnh anh, mặc anh nhẹ nhàng an ủi.

Sau khi cô đã bình tĩnh trở lại, đã là chuyện mười mấy phút sau đó,

nhưng Lam Cảnh Chuyên lại không hề thấy mệt mỏi, vẫn như cũ dịu dà


pacman, rainbows, and roller s