
tôi hơn phân nửa là ỷ vào con bà ấy
sủng ái mà kiêu ngạo, nhất định sẽ đối với bà ấy không hoà nhã, cho nên, lúc
tôi chân thành gọi bà ấy như vậy, bà ấy ngược lại có chút hoảng hốt!
Trên
mặt bà ấy hiện lên một chút dị thường, ánh mắt quái dị nhìn tôi, mím môi!
“Mẹ…”
Đường mẫu do dự nhìn tôi, muốn nói lại thôi, bà ấy có chuyện muốn nói với tôi
ư? Ngay lúc tôi muốn tiến thêm một bước hỏi Đường mẫu, sắc mặt của bà ấy lại
nhanh chóng biến đổi, ánh mắt nhìn Đường Diệc Diễm đang chậm rãi tới gần.
Bà
ấy...
“Diệc
Diễm!”
“Mẹ!”
Đường Diệc Diễm bình thản nhìn liếc mẹ mình một cái, ánh mắt lạnh lẽo, ít nhất
khi nhìn mẹ tôi, anh còn dễ chịu hơn, luôn mang theo ý cười, nhưng khi nhìn mẹ
của mình...
Anh là
không phải ghi hận trước kia Đường mẫu đối với tôi như vậy mà...
“Duyệt
Duyệt, em lên xe trước chờ anh, nói với ba mẹ một tiếng, anh sẽ lên sau!” Tôi
cảm cảm giác được khi Đường Diệc Diễm nói những lời này, thân mình Đường mẫu
nhẹ nhàng biến đổi, đôi mắt thoáng qua... hoảng sợ?
Tôi
nghĩ, có cơ hội tôi vẫn nên nói chuyện với Diệc Diễm, dù sao, Đường mẫu đã bắt
đầu muốn tiếp nhận tôi, tuy rằng chúng tôi trước kia rất không thoải mái, nhưng
ít nhất, bây giờ tôi gọi bà ấy là “mẹ”, bà ấy cũng không phản đối!
“Bà
thông gia ở bên kia sao?” Tôi vừa ngồi vào trong xe, mẹ bèn chỉ vào hai bóng
người ở bên ngoài. “Duyệt Duyệt, chúng ta có cần qua đó một chút không?”
“Không
cần đâu! Diệc Diễm bảo con không cần!”
“Vậy
được không? Cùng người có tiền kết thông gia thật đúng là phiền toái !” Mẹ đột
nhiên thở dài, nhìn quần áo trên người. “Quần áo đắt tiền này mặc đúng là khó
thở!”
Tôi buồn
cười kéo tay mẹ, nhẹ nhàng nói khẽ: “Thật sự, con cũng cảm thấy như vậy!”
Mẹ nhìn
tôi, chúng tôi nhìn nhau cười, cha ngồi đằng trước có chút không hài lòng: “Hai
mẹ con mỗi lần đều gạt tôi sang một bên, nhưng may mắn bây giờ tôi đã có con
rể!” Trên mặt ba tràn đầy đắc ý, đây vẫn là lần đầu tiên tôi thấy ba nhắc tới
một người, mà trên mặt lại có biểu tình tán dương như vậy. Xem ra, Đường Diệc
Diễm thật sự khiến họ vui vẻ!
Nhưng,
nếu họ biết khúc mắc trước kia của chúng tôi, không biết còn có thể vui vẻ như
vậy không, tôi vụng trộm le lưỡi, trước kia... Đó là chuyện rất lâu, hiện tại,
tôi đã kết hôn, lại sắp làm mẹ ,tất cả... giống như một giấc mơ, lúc tôi nghĩ
tới những thời khắc khó khăn nhất, thời gian hạnh phúc của tôi bỗng nhiên lại
đến!
“Ba mẹ,
hai người nói chuyện gì vậy?” Đường Diệc Diễm không biết khi nào đã trở lại,
ngồi vào bên người tôi, dặn dò lái xe, tôi theo trực giác nhìn thoáng qua
bên ngoài: “Diệc Diễm, mẹ đâu?” Anh không phải cùng bà ấy nói chuyện sao?
“À, bà
ấy đã trở về!” Đường Diệc Diễm thản nhiên nói, xoay người, càng không ngừng
cùng mẹ tôi nói gì đó, hai lão nhân thật sự vui vẻ, âm thanh trên xe đều
là chuyện tình khoái trá.
Lúc xe
về đến Đường trạch, tôi gần như đã ngủ, tuy rằng Đường Diệc Diễm đã uống bớt
rất nhiều rượu giúp tôi, tôi vẫn không thể thoát được. Mắt cá chân lại bắt đầu
truyền đến cơn đau nhức. Sắp xếp cho ba mẹ xong, Đường Diệc Diễm bèn dặn người
giúp việc bưng tới một chậu nước ấm cho tôi ngâm chân.
“Diệc
Diễm!” Mí mắt của tôi nặng trĩu, trên mặt Đường Diệc Diễm mang theo một tia ửng
đỏ, vài sợi tóc đen rủ xuống. Anh mềm nhẹ xoa bóp cho tôi, không ngừng làm dịu
mắt cá chân của tôi. “Có thoải mái không?”
Tôi khẽ
gật đầu, cảm động ôm cổ anh: “Diệc Diễm, anh nên nghỉ ngơi một chút đi!” Hôm
nay anh thoải mái chè chén, một bàn tiếp một bàn kính rượu, nhất định cũng mệt
chết rồi.
Đường
Diệc Diễm gật đầu, xoa xoa bàn tay, thoải mái nằm xuống bên người tôi, sau đó
kéo cả cơ thể tôi xuống, chúng tôi lập tức song song ngã trên giường. Tay anh
nắm lấy bàn tay của tôi, ánh mắt nhìn lên trần nhà, ngây ngốc cười, khóe miệng
cong lên!
“Anh
đang nghĩ gì thế?” Tôi tò mò cũng nhìn lên trần nhà, không hiểu có gì, sao lại
khiến anh cười kỳ quái như vậy!
“Duyệt
Duyệt... Em biết không? Mỗi khi em ngủ, anh đều thích nhìn em từ trong gương!”
Tôi nhìn kỹ, giữa các chùm hoa chạm khắc quả thực có một mặt gương, tưởng như
khuôn mặt của chúng tôi được nạm trên gương, giống như một bức tranh. Bên trong
chỉ có chúng tôi!
“Lúc đó
anh nghĩ, như vậy thật giống một bức ảnh cưới!” Miệng anh nhếch lên một chút,
anh quay đầu, hàng lông mi dài chạm tới mắt tôi, hơi thở nóng bỏng thổi trên
mặt của tôi, hương vị nguyên chất của rượu làm cho người ta say.
Thân
mình Đường Diệc Diễm khẽ chuyển, nhẹ nhàng đặt trên người tôi, bàn tay anh vuốt
ve khuôn mặt của tôi. “Và bây giờ, cuối cùng em cũng là vợ của anh, anh
chờ ngày này đã lâu!” Ánh mắt anh mê loạn, ngón tay vuốt nhẹ, như thế nào cũng
xem không đủ, đúng vậy, ngày này đợi đã lâu, lâu đến nỗi cũng không nghĩ rằng
nó sẽ đến.
“Diệc
Diễm!”... Sau này, nhất định sẽ hạnh phúc! Nhất định!
Tấm
gương trên trần nhà phản chiếu hình ảnh chúng tôi ôm lấy nhau, hạnh phúc đã
đến!
“Diệp
Sương phi, em cuối cùng cũng là của anh, vĩnh viễn!”
oOo
Thuyết
phục Đường Diệc Diễm đi vào nơi này thực sự mất rất nhiều công sức,