
g né tránh. Nhưng đòn tấn công của cậu ta dày
đặc, lúc anh tránh không kịp, đã bị chịu một chưởng rất mạnh.
Dù gì
đó cũng chỉ là trút giận, đánh người và bị đánh cũng không có gì đáng nói, bây
giờ cậu bạn đó đã ra tay với anh, đó cũng có thể coi là việc có muốn tránh cũng
không được.
Đánh
nhau một trận binh binh bốp bốp, cuối cùng cậu bạn cùng phòng đã dừng tay.
Nhìn
lại Vu Hữu Dư, khuôn mặt tuấn tú của anh đã có thêm màu sắc khác, một bên xanh,
một bên hồng, thật thú vị.
Cho dù
Vu Hữu Dư bị đánh thành bộ dạng như vậy, cậu bạn đó vẫn chưa hết tức giận, vừa
thu dọn cây ghi ta bị đập trên mặt đất, vừa tức giận nói: “Quân tử báo thù mười
năm chưa muộn, đợi sau này ông mày sẽ cho mày ăn đập!”.
Vu Hữu
Dư lấy tay lau vết máu ở khóe miệng, đôi mắt lộ ra một sự khát máu điên cuồng:
“Vừa rồi sao không ra tay nặng thêm chút nữa? Tôi còn có lý do để không phải
lên lớp.”
Cậu bạn
cùng phòng tức giận không nói gì, Vu Hữu Dư ngày hôm nay đúng là bám theo dai
như đỉa đói.
Lâm
Tiểu Niên ôn xong điều khoản pháp luật cuối cùng, từ từ gập sách lại, muốn nhấm
lại từ đầu, nhưng trong đầu trống rỗng, không nghĩ được gì cả.
Kiều
Hoài Ninh gửi tin nhắn cho cô, hỏi cô luận văn cuối kỳ viết thế nào rồi, có cần
anh giúp tìm tài liệu không.
Cô
hoảng hốt một lúc, mới nhớ ra nhắn tin trả lời anh: “Anh cứ nghỉ ngơi cho khỏe,
luận văn em làm xong rồi.”
Kiều
Hoài Ninh gửi cho cô rất nhiều ví dụ phân tích tài liệu vào hòm thư, đồng thời
nói thêm: “Đây là tài liệu chuyên đề học thuật anh tiện download về, em xem có
giúp gì được cho luận văn của em không?”.
Lâm
Tiểu Niên rất cảm kích trước sự quan tâm của Kiều Hoài Ninh, càng cảm động sự
chu đáo không lời của anh. Cô cũng đã từng nghĩ báo đáp lại sự quan tâm đó
giống như anh, nhưng trong tim đã có Hữu Dư nên lực bất tòng tâm.
Kỳ học
cuối cùng, Cát Ngôn và Thẩm Tam Nguyệt đang tìm tòi làm một bài phỏng vấn nhân
vật, đối tượng một vị giáo sư Học viện mỹ thuật của trường Quảng Châu, hai
người vui mừng truyên bố: “Ngày mai đến trường Quảng Châu, để Vu công tử mời tụ
tập một bữa!”.
Thẩm
Tam Nguyệt hết lòng lôi kéo Lâm Tiểu Niên: “Niên Niên, cậu dứt khoát phải đi
cùng bọn mình, gặp Vu công tử, cũng để hóa giải nỗi đau khổ nhớ thương của anh
ấy.”
Lâm
Tiểu Niên cười: “Cậu đừng có nói quá. Ngày mai mình có tiết học, các cậu đi đi,
Vu Hữu Dư chắc chắn sẽ mời các cậu ăn cơm.”
Cát
Ngôn dường như đoán ra điều gì đó, cố gắng đổi chủ đề: “Đúng rồi, Niên Niên kỳ
nghỉ đông này cậu có muốn tham gia đi thực tế thực tập không? Báo Xã
Hội muốn bọn mình đi thực tập làm phóng viên, chuyên ngành
nào cũng có thể tham gia, có thể đến thực tập tốt nghiệp.”
Lâm
Tiểu Niên không thấy hứng thú: “Thực tập của khoa tin tức các cậu, mình đi làm
gì? Không đi đâu đợi đến nghỉ hè tính sau vậy.”
Ngày
thứ Hai, khi Cát Ngôn và Thẩm Tam Nguyệt đến trường Quảng Châu, Cát Ngôn cố ý
hỏi một câu: “Lâm Tiểu Niên, có muốn bọn mình chuyển lời đến Vu Hữu Dư không?”.
Lâm
Tiểu Niên dường như không có phản ứng: “Chuyển lời gì?”.
“Nói
những câu đại loại như em nhớ anh. Ngốc ạ! Hai người lâu rồi không gặp nhau
mà.” Cát Ngôn cười cười.
Lâm
Tiểu Niên ngại ngùng gật đầu: “Các cậu không đi nhanh, cẩn thận để giáo sư
người ta đợi lâu, không nhận phỏng vấn của các cậu nữa đâu.”
Khi
Thẩm Tam Nguyệt miêu tả rất chân thực về vết thương bị viêm nhiễm trên mặt Vu
Hữu Dư cho Lâm Tiểu Niên nghe, Lâm Tiểu Niên còn cho rằng cô ấy đang đùa: “Ai
đánh anh ấy? Người đó ăn gan cọp à.”
Cát
Ngôn luôn luôn giữ tác phong nghiêm túc của người làm báo, bình thường không
giễu cợt, trêu đùa, cô ấy tiếp lời Thẩm Tam Nguyệt: “Anh ấy thực sự bị người ta
đánh, cánh tay anh ấy bị thương. Lúc ăn cơm cùng bọn mình, mình vô ý đã chạm
vào, anh ấy hét lên đau đớn một lúc lâu.”
Lâm
Tiểu Niên lúc này mới lo lắng, miệng luôn nhắc: “Tự nhiên sao lại đánh nhau với
người ta? Lại còn đánh đến nỗi bị thương?”
“Tội
của tên đó rất lớn!” Thẩm Tam Nguyệt khoa trương vỗ vào ngực, dường như rất thương
hại Vu công tử.
Lâm
Tiểu Niên không nói câu nào nữa, nhưng trong lòng cảm thấy lo lắng, buồn rầu,
khẽ nói: “Hôm khác mình đi xem thế nào.”
Cát
Ngôn chằm chằm nhìn cô: “Còn hôm nào nữa? Giờ cậu không đi ngay đi xem anh ấy
thế nào.”
Không
cần đợi Lâm Tiểu Niên đi thăm anh, Vu Hữu Dư đã tự xuất hiện.
Hôm đó,
Lâm Tiểu Niên vừa học xong môn thể dục, ôm quả bóng rổ lại trả tổ thể dục, vừa
hay gặp Nguyễn Tình Không, cô gọi to: “Nguyễn sư tỷ!”.
Tiết
Băng đột nhiên từ phía sau Nguyễn Tình Không thò đầu ra, cười với Lâm Tiểu
Niên: “Không quen vị sư huynh này sao?”.
Lâm
Tiểu Niên vội vàng bước lên trước: “Quen, sao có thể không quen được chứ?”.
Tiết
Băng cầm quả bóng trên tay Lâm Tiểu Niên trả lại cho sư đệ ở tổ thể dục, sau đó
chỉ vào người đứng sau họ không xa và nói: “Người này, em cũng càng quen nhỉ?”.
Lâm
Tiểu Niên ngạc nhiên nhìn theo “người này” trong câu nói của Tiết Băng, do đó
nhìn thấy khuôn mặt “đầy màu sắc” của Vu Hữu Dư, trong lòng thầm nói người này
biến thành tro bụi cũng quen.