
p thực tiễn.”
“Diễn
tập?”
Thấy
Lâm Tiểu Niên không hiểu, Cát Ngôn liền nhắc cô: “Người Bắc Kinh khi kết hôn,
tân lang sẽ cõng tân nương động phòng.”
Lâm
Tiểu Niên bỗng nhiên đỏ ửng mặt, không ngừng giãy giụa trên lưng anh.
Vu Hữu
Dư hắng giọng một tiếng rồi nói: “Cẩn thận chút, không được trẹo chân đâu, đừng
chạm xuống đất, nếu không sẽ đau lắm đấy.” Giọng điệu của anh dường như không
ổn lắm, nhưng bước từng bước rất vững chắc.
Lâm
Tiểu Niên không thể lên lớp, Vu Hữu Dư ôm cả đống truyện tranh cho cô giải
khuây.
Lâm
Tiểu Niên thấy mình đã chiếm dụng quá nhiều thời gian của anh liền nói: “Anh
làm việc của mình đi, trong phòng còn có Tam Nguyệt và Cát Ngôn mà.”
Khuôn
mặt tuấn tú của Vu Hữu Dư bỗng xị xuống, nhắm mắt lại mắng cô: “Có thể giống
nhau sao?”.
Sau khi
bố mẹ Lâm Tiểu Niên biết tin con gái bị ngã gãy chân, đã bay tới thăm cô một
lần, lúc sắp về đã nhờ bố mẹ Kiều Hoài Ninh: “Ông bà giúp chúng tôi chăm nom
Niên Niên, đứa trẻ này từ nhỏ đã khiến người khác phải lo lắng rồi.”
Hai vợ
chồng họ Kiều nhìn đứa con trai mình, rồi quay sang nhìn Lâm Tiểu Niên nói:
“Niên Niên còn lanh lợi hơn Hoài Ninh nhiều, đây mới là đứa khiến cho người
khác phải lo lắng đấy.”
Một
hôm, Kiều Hoài Ninh mang túi hoa quả đến ký túc xá nữ thăm Lâm Tiểu Niên, chân
cô đã khá hơn rất nhiều, cô đã có thể đi lại. Cô cười hi hi, nói: “Em bảo đảm
sau này sẽ không để xảy ra chuyện tương tự thế này nữa, đúng là ngoài ý muốn.”
Kiều
Hoài Ninh dịu dàng vuốt mái tóc cô: “Anh biết.” Anh cái gì cũng biết, chỉ là
anh giả vờ không biết.
Tam
Nguyệt và Cát Ngôn vừa tan học về phòng, Kiều Hoài Ninh không tiện ở lại lâu,
bèn ra về, không ngờ lại gặp Vu Hữu Dư.
Anh vốn
nghĩ sẽ vội vàng rời đi, nhưng Vu Hữu Dư gọi anh: “Anh bạn, nói chuyện một
chút.”
Hai
người bọn họ bước ra khỏi ký túc, Vu Hữu Dư nói: “Tôi yêu Lâm Tiểu Niên, vì cô
ây rất thuần khiết, lương thiện, có nhiều khi ngốc nghếch, nhưng tâm địa trong
sáng, không có bất cứ mưu đồ gì.” Thấy Kiều Hoài Ninh không nói, anh tiếp tục
nói: “Nhưng người cô ấy luôn yêu lại là anh.”
Kiều
Hoài Ninh nghe, nhưng không có ý kiến gì. Vu Hữu Dư than một câu: “Tôi ngưỡng
mộ anh vì anh có thể lớn lên cùng cô ấy…”.
Kiều
Hoài Ninh gật đầu, giọng nói chứa chan tâm tư, cảm xúc: “Nhưng người tôi ngưỡng
mộ là anh vì anh có thể ở bên cô ấy từ giờ cho đến hết cuộc đời.”
Khi mỗi
người đều ngưỡng mộ một người khác, đều mong muốn mình có được hạnh phúc như
vậy.
Trái tim Lâm Tiểu Niên trở nên mềm yếu,
giống như mặt nước trong hồ, nơi mà cô từng nhìn ngắm, tìm kiếm một chú cá đang
chờ đợi.
Cô cầm chặt chiếc điện thoại, nhẹ nhàng
nói: “Vu Hữu Dư, anh có còn nhớ bức câu đối của chúng ta mùa xuân năm đó không?
Niên Niên Hữu Dư [1'>… em nghĩ rằng tấm hoành phi đó đáng lẽ phải là Cảm Ơn!”.
Câu chuyện của họ không chỉ ba chữ “anh
yêu em” có thể khắc họa được hết, mỉm cười cũng được, gặp lại cũng được trong
một mùa đông không có tuyết ở Bắc Kinh, cô nhẹ nhàng đi về phía anh, đi về
hướng chưa biết, hoặc đã biết nhưng cô đã tìm được điểm dừng chân cuối cùng của
mình.
Cảm ơn anh đã khiến em thấy yêu Bắc Kinh
mùa đông này!
Mấy
ngày liền Kiều Hoài Ninh đến trường Chiết Giang để gặp Lâm Tiểu Niên.
Âu
Dương Phi âm thầm báo cho Lâm Tiểu Niên: “Gần đây Hoài Ninh rất lạ, sức khỏe
không tốt cũng không nói, ăn rất ít, chỉ thích ngủ, sợ là…”.
Lâm
Tiểu Niên rùng mình ớn lạnh, sợ hãi nói: “Không có chuyện ấy đâu.”
Một
hôm, Lâm Tiểu Niên giả vờ hỏi: “Anh Hoài Ninh, gần đây anh không phải lên lớp
à? Nhàn rỗi vậy sao?”.
Hoài
Ninh gật đầu, dịu dàng mỉm cười: “Luận văn anh đã làm xong từ lâu rồi, bên hội
đã có bạn bè giúp đỡ, anh không có việc gì để làm cho nên đến đây thăm em.”
Lâm
Tiểu Niên biết rằng anh đang nói dối, nhưng cũng không nỡ nói thẳng. Đối với
anh mà nói thời gian là thứ vô cùng quý giá. Anh còn rất nhiều ước mơ chưa thực
hiện được, chỉ có điều anh không muốn dùng thời gian ít ỏi còn lại để đổi lấy
nó.
Kiều
Hoài Ninh nhìn rõ trong mắt cô bao điều nghi hoặc, nhưng lại giả vờ như không
biết, vẫn nói cười nói cô như bình thường. Anh nhẩm tính thời gian còn lại của
mình, không biết còn có thể che chở cho con đường cô đi bao xa…
Nhiều
lần, Vu Hữu Dư đứng ở dưới ký túc xá của Lâm Tiểu Niên nhìn thấy Kiều Hoài
Ninh.
Anh
biết Kiều Hoài Ninh thích Lâm Tiểu Niên, anh cũng biết Lâm Tiểu Niên thích Kiều
Hoài Ninh. Bọn họ hết lòng hết dạ vì nhau, thậm chí bây giờ không cách nào tách
rời.
Hữu Dư
đố kỵ, oán hận vì cảnh tượng ấy như đang cố tình bày ra cho anh xem.
Nhưng
nếu như không quen biết Lâm Tiểu Niên, liệu anh có vui vẻ hơn không? Hữu Dư
cũng không dám chắc.
Gần đến
kỳ nghỉ đông, mọi người đều mong muốn trở về nhà, Lâm Tiểu Niên cũng không phải
ngoại lệ. Nhưng chân của Lâm Tiểu Niên vẫn chưa thể đi lại nhanh nhẹn, linh
hoạt như trước, Vu Hữu Dư nói rằng cô nên về nhà muộn một chút.
Lâm
Tiểu Niên có chút do dự: “Thành phố Cáp Nhĩ Tân cũng có bệnh viện, nếu như cảm
thấy không khỏe, em sẽ đi khám.”
Vu Hữu
Dư g