
là
Kiều Hoài Ninh đã thực hiện lời hứa của mình, giúp Lâm Tiểu Niên mua một chiếc
xe đạp cũ. Anh tự mình đạp xe tới đưa cho Lâm Tiểu Niên. Chiếc xe có giong màu
hồng, giỏ màu xanh xám, dường như tất cả đều mới. Phía sau xe quả nhiên có thể
chở người ngồi, chỉ có điều ngồi sau xe là một cô gái mà Lâm Tiểu Niên không hề
quen biết.
“Đây là
Âu Dương Phi, bạn học của anh. Cô ấy tới đại học Chiết Giang để tiện mua mấy
cuốn sách tham khảo.” Kiều Hoài Ninh tươi cười giới thiệu với Lâm Tiểu Niên.
Lâm
Tiểu Niên lúc này không còn phấn chấn nữa, giọng không vui: “Chào chị Âu
Dương.”
Đến bữa
tối, Kiều Hoài Ninh mời cơm. Địa điểm được chọn là nhà hàng cao cấp duy nhất
gần cổng trường đại học Chiết Giang.
May mà
bàn ăn là bàn tròn, nếu là bàn vuông, Lâm Tiểu Niên không biết nên ngồi cùng
phía với ai.
Âu
Dương Phi rất dễ gần, luôn muốn ngồi gần Lâm Tiểu Niên. Lâm Tiểu Niên đáp lại
một cách gượng gạo, suốt bữa ăn, cô ngồi ăn rất lặng lẽ.
Kiều
Hoài Ninh chốc chốc lại gắp thức ăn cho Âu Dương Phi và cũng không quên quan
tâm hỏi han Tiểu Niên: “Niên Niên đến đây mấy hôm nay rồi, em đã quen ăn đồ ăn
Bắc Kinh chưa?”.
“Có một
số thứ quen rồi sẽ ổn thôi.” Lâm Tiểu Niên vừa uống bia hoa quả mát lạnh vừa
quan sát Âu Dương Phi đang ngồi bên cạnh. Cô không phân biệt nổi rốt cuộc giữa
Kiều Hoài Ninh và Âu Dương Phi có quan hệ gì. Lâm Tiểu Niên nghĩ, nếu họ là
người yêu, có vẻ chưa đủ thân mật, còn nếu họ chỉ là bạn học bình thường thì
đáng để người khác phải suy nghĩ.
Đương
nhiên cô không thể hỏi trực tiếp mà chỉ có thể thầm cầu nguyện. Cầu cho anh
Hoài Ninh dù thế nào cũng không yêu Âu Dương Phi.
Ngày
sinh nhật của Kiều Hoài Ninh sắp tới. Món quà sinh nhật Lâm Tiểu Niên chuẩn bị
cho anh là một chiếc khăn quàng cổ ấm áp, do tự tay cô đan. Cô vuốt ve những
sợi len mềm mại, hùng hồn tuyên bố: “Đây sẽ là món quà độc nhất vô nhị mình
tặng cho anh Hoài Ninh!”.
Nhưng
đến ngày sinh nhật, khi Lâm Tiểu Niên đang ngập tràn niềm vui mang bánh sinh
nhật tới phòng hát Phương Chinh, nơi đã hẹn trước để gặp Kiều Hoài Ninh thì cô
mới biết, hóa ra anh không chỉ mời một mình cô.
Trong
phòng KTV, mọi người đã có mặt đầy đủ, tất cả đều xa lạ, khiến cho Lâm Tiểu
Niên hoa hết cả mắt. Cuối cùng, ánh mắt cô tập trung vào người ở gần Kiều Hoài
Ninh nhất, Âu Dương Phi. Cô cất giọng buồn buồn: “Chào chị Âu Dương!”.
“Tiểu
Niên sao vậy? Có điều gì không vui à?” Kiều Hoài Ninh phát hiện thấy tâm trạng
Lâm Tiểu Niên không tốt, liền cười hỏi.
Thấy
anh hỏi như vậy, Lâm Tiểu Niên bật cười, đơn thuần cô vì sinh nhật anh nên cảm
thấy vui vẻ.
Bởi vì
trước kia, khi đến sinh nhật cô, anh cũng vui vẻ như vậy. Lần ấy, anh mua tặng
cô một món đồ chơi bằng bông mà cô thích từ lâu, xoa đầu cô và nói: “Ngày 23
tháng Chạp chính là sinh nhật của Tiểu Niên tiếng tăm lừng lẫy.”
Cô cãi
lại: “Là Niên Niên chứ!”.
Anh
cười, cũng không chú ý lắm: “Ừ, thì là Niên
Niên, Niên Niên lớn hơn Tiểu Niên!”.
Cô nhớ
lúc anh gọi cô là Niên Niên, âm cuối kéo dài ra giống như một nốt nhạc vang
vọng.
Anh
từng nói: “Niên Niên, em đến Bắc Kinh đi, đến Bắc Kinh anh sẽ tổ chức sinh nhật
cho em, tổ chức sinh nhật vào mùa đông Bắc Kinh.”
Niềm
mong ước của Lâm Tiểu Niên chính là được
tổ chức sinh nhật tại Bắc Kinh cùng Kiều Hoài Ninh lúc này đã tan như bọt nước.
Cô chợt nhận ra, anh không còn là người duy nhất của một mình cô nữa.
Kiều
Hoài Ninh đứng trước mặt Lâm Tiểu Niên, ôm Âu Dương Phi thành thật tuyên bố:
“Niên Niên, đây là bạn gái của anh, Âu Dương Phi! Xin lỗi đã không nói với em
sớm hơn.”
“Không
sao, bây giờ nói cũng chưa muộn mà.” Cô mỉm cười mà lòng đau như cắt, nhưng dù
sao đi chăng nữa, tình yêu mà cô dành cho anh vẫn không hề thay đổi.
Trong
phòng, mọi người uống rượu, ăn bánh ngọt nhưng đó không phải là chiếc bánh Lâm
Tiểu Niên đã phải đạp xe đến quán Vị Đa Mỹ cách trường đại học Chiết Giang hơn
sáu, bảy cây số đặt làm.
Lâm
Tiểu Niên vốn không thích ăn bơ ngọt, nhưng tối hôm đó cô ăn hai miếng to, đang
muốn ăn miếng thứ ba thì Kiều Hoài Ninh ngăn lại: “Niên Niên, con gái buổi tối
nên ăn ít đồ ngọt thôi, nếu không sẽ phát phì ra đấy!”.
Lâm
Tiểu Niên đặt chiếc dĩa trong tay xuống, tự rót cho mình một cốc rượu vang, hát
cùng những sinh viên chưa quen của đại học Bắc Kinh.
Các
sinh viên đại học Bắc Kinh đều hiếu kỳ, vây quanh cô hỏi: “Em có phải là em gái
hàng xóm của Kiều Hoài Ninh không?”.
Lâm
Tiểu Niên khẽ cười, tiếp tục hát cùng mọi người, trong như búp bê, vô cùng đáng
yêu.
Ngoảnh
đầu lại, Lâm Tiểu Niên thấy Kiều Hoài Ninh và Âu Dương Phi đang nhìn mình.
Cô nhìn
họ, sau đó quay lại cười hì hì, vừa nghe hát, vừa uống rượu.
Âu
Dương Phi chọn cho Kiều Hoài Ninh một bài hát sinh nhật, trước khi hát còn nói
một câu đầy ẩn ý: “Hôm nay rất cảm ơn mọi người đã tới góp vui, hy vọng học kỳ
sau mọi người vẫn ủng hộ Kiều Hoài Ninh trong công việc ở hội sinh viên”. Cuộc
vận động phiếu bầu này rất thiết thực.
Lâm
Tiểu Niên nhìn Kiều Hoài Ninh bằng đôi mắt có hơi men, cô chỉ trộm ngước nhìn
nhưng bị Kiều