
Hoài Ninh trông thấy.
Kiều
Hoài Ninh lấy ra mấy lon nước ngọt từ trong góc phòng đưa cho Lâm Tiểu Niên:
“Tiểu nha đầu, uống ít thôi!”.
Thì ra
trong mắt Kiều Hoài Ninh, Lâm Tiểu Niên chỉ là một tiểu nha đầu.
Lâm
Tiểu Niên không nói gì, mở chai nước uống mấy ngụm.
Cô dám
khẳng định bài hát “Trong mắt anh chỉ có em” Kiều Hoài Ninh hát dành tặng cho
Âu Dương Phi, bởi khi hát, giọng của anh trầm ấm, đầy mê hoặc, ánh mắt không
lúc nào rời khỏi Âu Dương Phi.
Lâm
Tiểu Niên hết nhìn Kiều Hoài Ninh rồi quay sang nhìn Âu Dương Phi, uống cạn một
hơi. Vị mát lạnh của lon nước khiến cô cảm thấy toàn thân như bị bao phủ một
lớp băng.
Không
khí trong phòng càng lúc càng náo nhiệt, có người dẫn đầu hò reo tán thưởng bài
hát của Kiều Hoài Ninh, thế là mọi người hòa vào thành một đoàn náo nhiệt.
Lâm
Tiểu Niên dựa vào ghế sofa, chăm chú quan sát mọi người. Cô cảm thấy dường như
ở đây mình là người thừa. Cô thấy hơi khó thở liền đứng dậy bước ra khỏi phòng.
Lâm Tiểu
Niên buồn bã nghĩ, thì ra anh Hoài Ninh, người đã từng đưa cô đi khắp nơi,
người hết lần này đến lần khác giúp cô giải những đề Số học phức tạp, người mà
cô có thể thoải mái làm nũng, người cho cô kẹo để dỗ cô nín khóc, người đã từng
nói sẽ cùng cô đi qua mùa đông ở Bắc Kinh bây giờ đã trưởng thành rồi. Kiều
Hoài Ninh bây giờ đã không còn là anh Hoài Ninh của riêng mình cô nữa.
Cửa
phòng hé mở rồi lại đóng vào, có người đi ra vỗ vai Lâm Tiểu Niên nói: “Sao em
lại ra đây đứng một mình thế?”.
Lâm
Tiểu Niên không quay đầu lại cũng biết là Kiều Hoài Ninh. Đôi tay gầy gầy của
anh đặt lên mu bàn tay cô, phủ cả lên các đầu ngón tay, vô cùng ấm áp.
Trong
lòng Lâm Tiểu Niên lóe lên một niềm hạnh phúc mong manh, hạnh phúc đến tuyệt
vọng.
“Mau
quay lại phòng đi em, nghe anh và Âu Dương Phi hát một bài.” Giọng của Kiều
Hoài Ninh rất tha thiết.
Lâm
Tiểu Niên vẫn đứng im, không nhúc nhích. Cô thận trọng rút bàn tay đang bị Kiều
Hoài Ninh nắm, cúi đầu nói: “Đã muộn rồi, em muốn về trường trước!”.
Kiều
Hoài Ninh cười, nhẹ nhàng nói: “Ở lại chơi thêm một
chút nữa thôi, đợi lát nữa anh tiễn em về.”
Lâm
Tiểu Niên lắc đầu: “Em đã hẹn trước với các bạn cùng phòng rồi, tối về đánh tá
lả.”
“Em học
được cách chơi tá lả từ khi nào thế?” Kiều Hoài Ninh nhìn cô lạ lùng. Khi cô
còn bé, anh dẫn cô chơi tá lả cùng đám bạn, cô học mãi cũng không biết chơi,
anh còn cười chê cô ngốc.
“Chỉ
cần chú tâm vào học, chơi bài là một việc rất đơn giản!” Để đến được Bắc Kinh
học đại học, ngay cả môn Số học khó hiểu nhất cô còn học được, trò tú lơ khơ
nhỏ ấy sao có thể làm khó cô được? Hồi nhỏ học mãi không được chẳng qua vì đã
có anh bên cạnh, cô không phải động não.
“Niên
Niên, em lớn thật rồi!” Kiều Hoài Ninh vuốt mái tóc mềm mại của cô, cười ấm áp.
Cô gật
đầu cười: “Chúng ta đều đã lớn rồi!”.
Vì đã
lớn khôn cho nên họ tự quyết định con đường riêng cho mình.
Lâm
Tiểu Niên vuốt ve chiếc khăn quàng cổ mềm mại trong tay, ngón tay dường như
không còn chút lực nào nữa. Bởi vì lúc ra về quá vội nên ngay cả món quà cô đã
chuẩn bị bấy lâu nay cũng không kịp tặng cho Hoài Ninh.
Nhưng
dù có tặng, liệu anh có thích hay không? Nếu anh không thích, chẳng phải lãng
phí bao tâm ý của cô gửi vào trong ấy sao?
Bao suy
nghĩ phức tạp cứ bủa vây cô, đều chứng tỏ tình cảm Lâm Tiểu Niên dành cho Kiều
Hoài Ninh, tuy khiến cô phiền não nhưng lúc nào cô cũng một lòng một dạ với
anh.
Cô
thường nghĩ, giá mà cô cố gắng hơn một chút, thẳng thắn bày tỏ tình cảm của cô
với anh, liệu anh có cảm động không?
Nhưng
tất cả đều không có từ “giá mà”.
Kiều
Hoài Ninh đã yêu Âu Dương Phi, một tình yêu đích thực, không dễ gì thay đổi.
Lâm
Tiểu Niên khẽ than một tiếng, quay đầu ra ngoài cửa sổ. Ánh điện trong vườn
trường lóe sang trong bóng đêm. Cảnh đêm ở đại học Chiết Giang không đẹp mà
mang một vẻ phồn hoa lạnh lẽo. Có lẽ đời người cũng giống như ánh điện trong
đêm tối, xung quanh càng sáng lại càng thấy mình cô độc, lạnh lẽo.
Lần đầu
tiên, Vu Hữu Dư gặp Lâm Tiểu Niên tại phòng tự học của trường. Phòng tự học đã
chật kín người, chỉ có chỗ bên cạnh Lâm Tiểu Niên còn trống. Khi đó, cô đang
ngây người, lặng lẽ nhìn ra bên ngoài cửa sổ, dường như đang chìm đắm trong một
thế giới khác.
Vu Hữu
Dư hắng giọng, như muốn thu hút sự chú ý của
Lâm Tiểu Niên nhưng cô lại không hề động đậy, vẫn giữ nguyên tư thế cũ.
Vu Hữu
Dư dùng đến đòn cuối cùng, nhích gần lại trước mặt Lâm Tiểu Niên, nở một nụ
cười đẹp mê hồn. “Này, chào em!”, anh hạ thấp giọng chào Lâm Tiểu Niên. Cô vẫn
không nhúc nhích.
Vu Hữu
Dư chưa bao giờ chịu sự xem thường như thế, tâm trạng đang vui vẻ chợt chùng
xuống. Anh ném bịch cặp sách xuống, ngồi xuống cạnh Lâm Tiểu Niên.
Tự dưng
bên cạnh xuất hiện một người lạ, Lâm Tiểu Niên lúc này như sực trở lại hiện
thực. Cô định thần, nói nhỏ với Vu Hữu Dư: “Chỗ đó đã có người ngồi rồi!”.
Vu Hữu
Dư nhìn trước ngó sau, nhún vai: “Là em hoa mắt hay tôi hoa mắt vậy? Rõ ràng
không hề có người mà!”.
Lâm
Tiểu Niên khẽ chau mày, cố nở ra một nụ c