Pair of Vintage Old School Fru
Cám Ơn Anh, Khiến Em Yêu Bắc Kinh Mùa Đông Này!

Cám Ơn Anh, Khiến Em Yêu Bắc Kinh Mùa Đông Này!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322500

Bình chọn: 9.00/10/250 lượt.

i xem phim.”

Vu Hữu Dư dường như vô cùng thích thú: “Được thôi.”

Sau khi ăn xong, hai người tiếp tục đi đến rạp Tân

Nhai Khẩu xem một bộ phim mới không nổi lắm, bộ phim đó thực sự rất vô vị, hai

người trong lúc xem phim chỉ ngáp ngắn ngáp dài.

Kiều Hoài Ninh gọi điện thoại cho Lâm Tiểu Niên: “Mẹ

anh làm ít cá trường thọ, em có muốn qua ăn cùng không?” Lâm Tiểu Niên cho anh

biết mình đã ăn cơm rồi, đang đi xem phim.

Kiều Hoài Ninh chỉ cười, nói: “Vậy em xem đi, đi một

mình đừng về nhà quá muộn nhé.” Cô định nói với anh rằng, cô không đi một mình,

nhưng lại nghĩ, dường như có chút gì đấy không cần thiết, nên không nói cho anh

biết chuyện Vu Hữu Dư đã về nước.

Nghe thấy tiếng của Kiều Hoài Ninh, Vu Hữu Dư quay lại

cười với cô: “Khi anh không có ở đây, hai người chắc chắn có rất nhiều cơ hội.

Tại sao lại không đến với nhau?”.

Lâm Tiểu Niên bị câu hỏi của anh làm cổ họng nghẹn

đắng, mãi không thốt thành lời.

Sau khi bộ phim kết thúc, anh đưa Tiểu Niên về căn hộ

chung cư của công ty.

Đèn hành lang bị hỏng, cô bước đi như người bị đãng

trí, không may bị ngã trượt trên bậc cửa cầu thang.

Vu Hữu Dư vội vàng đỡ cô đứng dậy: “Cẩn thận một

chút!”. Anh lẩm bẩm: “Anh năm sao giải quyết việc như thế này, để cho cô ấy

sống ở một nơi như vậy.”

Trở lại Bắc Kinh thì phải đi thăm mọi người một lượt,

kỳ nghỉ của Vu Hữu Dư cũng nhanh chóng kết thúc.

Ngày Vu Hữu Dư đi, sương mù phủ khắp sân bay thủ đô,

các chuyến bay bị hoãn lại.

Lâm Tiểu Niên đứng ở sân bay nhìn chằm chằm dáng hình

quen thuộc, cô dường đi quên đi tất cả mọi thứ xung quanh mình.

Vu Hữu Dư cảm thấy đứng một chỗ thật nhàm chán, đi đi

lại lại như là đang suy nghĩ việc gì đó.

Sau đó anh tìm thấy trong túi quần vài đồng tiền xu,

anh đi thẳng về phía điện thoại công cộng để gọi điện thoại cho Lâm Tiểu Niên.

Giọng của anh khàn khàn, những điều mà anh nói dường

như đã suy nghĩ từ rất lâu, anh nói: “Lâm Tiểu Niên, những điều ấp ủ bao lâu

nay anh chỉ nói một lần thôi. Em chú ý lắng nghe nhé: Nếu như em nguyện đi qua

mọi khó khăn, tu luyện gian khổ năm trăm năm thì anh nguyện đổi một nghìn năm

tu luyện để đổi lấy một lần em quay đầu nhìn anh.”

Trái tim Lâm Tiểu Niên trở nên mềm yếu, giống như mặt

nước trong hồ, nơi mà cô đã từng nhìn ngắm, tìm kiếm một chú cá đang chờ đợi.

Cô cầm chặt chiếc điện thoại, nhẹ nhàng nói: “Vu Hữu

Dư, anh còn nhớ bức câu đối của chúng ta mùa xuân năm đó không? Niên Niên Hữu

Dư… em nghĩ rằng tấm hoành phi đó đáng lẽ phải là Cảm Ơn!”.

Câu chuyện của họ không chỉ ba chữ “anh yêu em” có thể

khắc họa được hết, mỉm cười cũng được, gặp lại cũng được. trong một mùa đông

không có tuyết ở Bắc Kinh, cô nhẹ nhàng đi về phía anh, đi về hướng chưa biết,

hoặc đã biết nhưng cô đã tìm được điểm dừng chân cuối cùng của mình.

Cảm ơn anh đã khiến em thấy yêu Bắc Kinh mùa đông này.



Vu Hữu Dư không nói với Lâm Tiểu Niên chuyện anh về

nước.

Khi bà chủ hỏi anh tại sao kỳ nghỉ vừa mới bắt đầu đã

vội vàng về nước? Anh nói: “Về đón Tết Tiểu Niên!”. Bà chủ nhà trọ dù nghe

không hiểu nhưng vẫn khẽ mỉm cười với anh.

Hôm nay là Tết Tiểu Niên của Trung Quốc và cũng là

ngày sinh nhật cô người yêu học cùng trường của anh, Lâm Tiểu Niên. Anh xuống

máy bay, trong lòng tràn ngập niềm vui sướng: “Bắc Kinh ơi, ta đã trở lại rồi.

Niên Niên, anh đã trở về!”

Lâm Tiêu Niên đang làm thêm ở công ty, bên cạnh còn có

một người đàn ông đang ngồi ở đó cùng một đứa trẻ hai tuổi.

Đứa trẻ thích chạy nhảy lung tung, không ngừng khóc

lóc, cầm chặt lấy điện thoại của cô.

Lâm Tiểu Niên dường như đang đợi một cuộc điện thoại

rất quan trọng, có vẻ rất nóng vội. Cô gọi người đang cúi đầu sắp xếp tài liệu:

“Ông xã, anh trông con cẩn thận nhé.”

Vu Hữu Dư nghe mà đờ đẫn hết người, anh không kìm nén

được mình xông vào bên trong, đôi mắt đỏ ngầu, tay ghì chặt lấy cô và hỏi: “Lâm

Tiểu Niên, chuyện này là thế nào?”.

Cô dường như chưa chuẩn bị gì cho sự xuất hiện đột

ngột của anh, ngây người nhìn anh. Giống như một giấc mơ, cô vuốt ve lên khuôn

mặt anh và hỏi: “Hữu Dư, Hữu Dư, sao lại là anh?”.

Anh tức giận gạt tay cô ra, chỉ thẳng tay vào mặt

người đàn ông kia hỏi: “Anh ta là ai?”.

Trống ngực Lâm Tiểu Niên đập thình thịch, lúc này mới

hiểu ra vấn đề, cô cười nắc nẻ: “Anh ấy tên là Cung Cường, là sếp mới của phòng

em.”

Lão Cung – Lão Công [4'>? Lúc này Vu Hữu Dư mới nhận ra

mình đang ghen tuông quá mức.

[4'>

Hai từ đồng âm nhưng khác nghĩa, lão công có nghĩa là ông xã - ND


Cung Cường giơ tay ra làm quen và nói với Vu Hữu Dư:

“Hôm nay vợ tôi cũng phải làm thêm giờ, hơn nữa cô bảo mẫu lại xin phép nghỉ về

quê nên tôi đành phải mang con đến công ty, hy vọng anh đừng hiểu lầm.”

Vu Hữu Dư cười ngượng, anh đưa ánh mắt nhìn về đứa trẻ

nghịch ngợm và nói: “Đứa trẻ thật dễ thương!”.

Một lát sau, Lâm Tiểu Niên hết giờ làm thêm, nhìn thấy

anh vẫn đang chơi với đứa trẻ liền nói với anh: “Mình đi thôi anh.”

Vu Hữu Dư lưu luyến bịn rịn không nỡ rời xa cậu bạn

nhỏ: “Cậu bé thật đáng yêu!”.

Cô không đồng ý với ý kiến của anh: “Nghị