
Lâm Tiểu Niên buồn bã nghĩ, thì ra anh
Hoài Ninh, người đã từng đưa cô đi khắp nơi, người hết lần này đến lần khác
giúp cô giải những đề Số học phức tạp, người mà cô có thể thoải mái làm nũng,
người cho cô kẹo để dỗ cô nín khóc, người đã từng nói sẽ cùng cô đi qua mùa
đông ở Bắc Kinh bây giờ đã trưởng thành rồi. Kiều Hoài Ninh bây giờ đã không
còn là anh Hoài Ninh của riêng mình cô nữa rồi…
Lâm
Tiểu Niên ngồi trong phòng tự học, lấy bút chì viết đầy một trang giấy cái tên
“Kiều Hoài Ninh”.
Cô khẽ
chau mày, chống cằm, ngây người ra trước trang giấy đã viết đầy cái tên ấy. Cô
nghĩ mãi không thông, tại sao Kiều Hoài Ninh không giống anh trai Hoài Ninh
ngày xưa của cô? Lẽ nào giống như một số người đã nói, khi thanh mai trúc mã
dần lớn lên thì thế giới giữa hai người cũng ngày càng xa cách, không có cách
nào quay lại như xưa được nữa?
Mỗi khi
nghĩ tới Kiều Hoài Ninh, Lâm Tiểu Niên đều thích thú nở một nụ cười, nhớ giọng
nói ấm áp của anh.
“Niên
Niên… Niên Niên…”
Cô bắt
chước dáng điệu của Kiều Hoài Ninh, thì thầm với chính mình. Dường như anh
đang đứng trước mặt cô, mỉm cười với cô, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng ban mai.
Nghĩ thế, cô cũng khẽ mỉm cười. Khi Lâm Tiểu Niên cười, hai hàng lông mi dày và
dài phủ lên đôi mắt trong sáng, đen láy, đôi môi hồng hơi cong lên, trên má
thấp thoáng hai lúm đồng tiền.
“Kiều
Hoài Ninh, em đến rồi!” Cuối cùng, cô cũng rất thoải mái nói ra một tràng:
“Kiều Hoài Ninh, em đến Bắc Kinh rồi!”.
Lâm
Tiểu Niên một thân một mình lặn lội từ quê đến thành phố xa lạ này theo học vì
cô muốn được gặp Kiều Hoài Ninh. Lần đầu tiên đặt chân lên thành phố, mang theo
bao nhiêu hành lý, túi lớn túi bé, nhưng Kiều Hoài Ninh không đến đón cô.
Nhớ lại
khi đăng ký nguyện vọng học, trái tim Lâm Tiểu Niên vẫn đập rộn ràng. Anh Hoài
Ninh học ở trường đại học Bắc Kinh, nếu xét về thành tích học tập, cô còn lâu
mới có thể thi đỗ. Nếu vào trường đại học Chiết Giang, một trường gần đại học
Bắc Kinh nhất thì có thể cô còn có cơ hội. Nhưng liệu cổng trường đại học có
quá cao so với tầm tay cô không? Cô có thể bước chân vào đó không? Xét cho
cùng, đại học Chiết Giang chỉ tuyển bốn sinh viên có hộ khẩu quê cô mà thôi. Với
thành tích đứng trong top 10 của tỉnh, Lâm Tiểu Niên đành liều một phen. Dĩ
nhiên, khi điền nguyện vọng 2, nguyện vọng 3, cô cũng để cho mình một con đường
lùi. Nếu không đỗ đại học Chiết Giang, vẫn còn có đại học Liêu Ninh và đại học
Công nghiệp Cáp Nhĩ Tân. Dù thế nào chăng nữa, Lâm Tiểu Niên nhất định phải đến
Bắc Kinh.
Vì ở đó
có Kiều Hoài Ninh!
Lúc sắp
lên đường, Lâm Tiểu Niên đã gọi điện thông báo cho Kiều Hoài Ninh biết chuyến
xe và thời gian đến. Anh cũng hứa sẽ cố gắng đến đón cô. Vì vậy, Lâm Tiểu Niên
sống chết nhất định không cho bố mẹ đưa đi. Cô mơ màng, sau khi từ cổng bến xe
ra, cô sẽ mang theo một nụ cười tặng cho anh, sau đó anh sẽ đưa cô tới trường
nhập học.
Thế
nhưng Lâm Tiểu Niên ngồi đợi gần một tiếng đồng hồ mà anh vẫn chưa tới.
Cô lẩm
bẩm: “Anh Hoài Ninh không thế, có lẽ anh ấy thật sự rất bận!”.
Sau khi
đến đại học Chiết Giang, việc đầu tiên của Lâm Tiểu Niên là mua thẻ điện thoại
gọi cho Kiều Hoài Ninh. Cô cầm chiếc ống nghe thô kệch của bốt điện thoại công
cộng, lòng bàn tay đã hơi ướt mồ hôi. Bắc Kinh tháng chín vẫn khô nóng càng
khiến cho cô nóng lòng hơn. Điện thoại kêu lên mấy hồi sau đó mới kết nối được.
Đầu máy bên Kiều Hoài Ninh rất ồn ào. Anh nhấc máy nói lớn: “Ai đó? A lô! Hãy
nói đi!”.
Lâm
Tiểu Niên cười ngốc nghếch nói: “Em là… Tiểu Niên.”
Cuối
cùng Kiều Hoài Ninh cũng đã nghe rõ tiếng của cô: “Ồ, Niên Niên, hôm nay em lên
làm thủ tục nhập học phải không?”.
Lâm
Tiểu Niên nén cười, hít một hơi dài nói: “Mọi thủ tục em đều làm xong rồi.”
Tiếng
ồn ào bên phía Kiều Hoài Ninh cuối cùng cũng nhỏ đi một chút: “Xin lỗi em, hôm
nay anh có việc bận, không thể đi đón em được.”
Lâm
Tiểu Niên cầm ống nghe một cách vô thức, ấp úng nói: “Không sao đâu anh ạ, hội
sinh viên trường đại học Chiết Giang đã cử người ra bến xe đón em rồi.”
Ba ngày
sau khi Lâm Tiểu Niên đến đại học Chiết Giang, Kiều Hoài Linh mới xuất hiện.
Lâm Tiểu Niên rất phấn chấn, kéo anh đi dạo khắp nơi trong vườn trường đại học
Chiết Giang, vừa đi dạo vừa hỏi: “Anh Hoài Ninh, em muốn mua một chiếc xe đạp
cũ. Sau này em đến trường tìm anh sẽ thuận tiện hơn. Không biết anh có hoan
nghênh em không?”.
Kiều
Hoài Ninh học tại trường đại học Bắc Kinh, cách trường Chiết Giang khoảng ba,
bốn cây số.
“Được
chứ, đương nhiên anh sẽ hoan nghênh chứ. Vậy anh sẽ giúp em mua xe đạp cũ nhé!”
Lâm
Tiểu Niên duyên dáng gật đầu và nói them yêu cầu: “Anh nhất định phải giúp em
mua loại xe đạp có thể chở được người khác ở đằng sau đấy!”.
“Tại
sao?” Kiều Hoài Ninh thuận miệng hỏi.
“Như
vậy, mới có người có thể chở em đi dạo quanh Bắc Kinh chứ.” Lâm Tiểu Niên cười
ngây thơ, trong long tràn đầy ước vọng về tương lai.
Nhìn cô
cười, Kiều Hoài Ninh thất thần, nhưng ngay lập tức anh trở lại với vẻ mặt lịch
sự nhã nhặn: “Được!”.
Đúng