
rộm, vừa cảm động vui sướng, rơi lệ......
☆☆☆
Phòng hoa chúc, là một
không gian đỏ rực rỡ vui vẻ mông lung hồng hồng, đỏ giống như hoa lựu trên núi,
lại giống ánh nắng chiều nơi chân trời.
Vẫn như cũ là hậu viện
của Nguyên gia, vẫn như cũ là phòng ngủ của Nguyên Dắng địa phương mà Nguyễn
Chân Chân ở đã lâu.
Nhưng bàn trang điểm đang
bày đôi long phượng nến hoa văn mạ vàng, trên giường sa trướng cũng đổi thành
màu đỏ, trướng mành lấy ngọc bích nhẹ nhàng khép trụ, lấy dây vàng lết lại, còn
có trên bàn có đủ thứ thức ăn, quả táo, lạc, long nhãn cùng rất nhiều hoa quả
khác, cùng một bầu rượu......
Trong phòng mỗi một món
đồ dùng đều rất khác với ngày thường, tất cả đều được thay mới biểu hiện rõ
không khí vui mừng cùng long trọng
Nguyễn Chân Chân mặc giá
y, đầu đội mũ phượng trùmkhăn hỉ, đang lẳng lặng ngồi ở bên giường.
Ba canh giờ trước, Nguyên
Dắng cưỡi con ngựa cao to, dẫn đội ngũ đón dâu thật dài đến y quán Nguyệt gia
đón nàng vào cửa.
Gần nhưmọi người toàn
trấn đều vọt tới Nguyên ký hiệu cầm đồ, tiếng nói tiếng cười, pháo nổ vang dội.
Khi Nguyên Dắng mang theo
nàng, tay nắm hồng trù mang vãn thành đồng tâm kết đi từng bước một vào hậu
trạch, nàng nghe được một đám thanh âm quen thuộc.
“Chậc chậc, hôm nay cuối
cùng cũng được như tâm nguyện, xem mặt hắn ta kìa, cười rực rỡ hơn hoa
nữa......” Là thanh âm Kinh thợ săn.
“Không đúng sao? Tính tới
tính lui cũng may là nhờ vào những người như chúng ta, không biết lúc này
Nguyên đại công tử nên cảm tạ chúng ta thế nào......” Còn có nông phu Tiểu Cù.
“Cảm tạ? Mọi người tỉnh
mộng đi! Nếu người ta thật tình cảm tạ chúng ta, đã không cưỡng bức chúng ta
tặng lễ vật, ai, thật sự là đã nghèo lại còn mắc cái eo, họa vô đơn chí a!”
Khúc trướng phòng đang dùng một loại ngữ khí ôn hoà cảm thán tình trạng nhà
mình.
“Uy! Chờ ta bái đường
xong các người mới lầm bầm tính nợ được không?” Nàng lại nghe thấy thanh âm tức
giận của Nguyên Dắng, nhưng trong giọng nói kia, lại loáng thoáng lộ ra mỉm
cười cùng thỏa mãn.
“Đi, đương nhiên đi! Bất
quá bái đường xong phải vội vàng động phòng đúng không, rảnh chỗ nào? Không
bằng đợi đến đầy tháng của con ngài rồi mới tính,
ngài cảm thấy chủ ý này thế nào?” Thanh âm của Hoàng Phủ tiên sinh vang lên
theo.
“Vẫn là tiên sinh biết
đúng mực, không giống mấy tên không có mắt nhìn này......” Nắm tay tân nương tử
chuẩn bị bái đường Nguyên Dắng còn có thời gian rỗi cùng bọn họ cãi nhau.
“Tiểu tử chết tiệt không
lương tâm này!” Bọn họ thét to trong tiếng người chủ trì đã lên tiếng bái
đường, ở tiếng reo hò, cùng vỗ tay vang như sấm dậy , trong tiếng chúc phúc“Sớm
sinh quý tử” bị vây quanh vào động phòng.
☆☆☆
Màn đêm buông phủ, trong
phòng thực an tĩnh, chỉ có một mình nàng, Nguyên Dắng còn ở phía trước bồi
rượu.
Những người vốn dĩ dự
tính nháo động phòng, nhưng sau khi nghe nói nông phu Tiểu Cù đang ra sức ăn
hai mươi lăm cái bánh bao, lập tức như ong vỡ tổ chạy đến đằng trước xem náo
nhiệt, chỉ còn lại có một mình nàng, đành phải ngồi, bất an ngồi.
Từ đầu tới đuôi, nàng đều
thực khẩn trương, thân thể của nàng đang phát run, đầu óc của nàng thực hỗn
loạn, không hiểu Nguyên Dắng cùng mọi người đối thoại. Lòng của nàng cũng bất
ổn ,một khắc khó có thể bình tĩnh trở lại.
Bởi vì nàng sợ, sợ đây là
một giấc mộng, một giấc mộng tuyệt đẹp, tỉnh mộng, tất cả mọi thứ đẹp đẽ này sẽ
kết thúc.
Mà nếu quả thực chính là
một giấc mộng, vậy hãy để nó lưu lại thật lâu, thật lâu đi! Để cho nàng có thể
giống như những nữ tử bình thường khác trên thế gian này, được cũng nam nhân mà
mình yêu thích bái đường thành thân, vui mừng thừa nhận hắn là phu quân của
nàng, se tơ kết tóc, đồng cam cộng khổ, làm một đôi vợ chồng hạnh phúc bình
thường. Chẳng sợ giấc mộng này tỉnh, cũng sẽ lưu lại thật lâu, thật sâu trong
tận đáy lòng nàng, mỗi khi nhớ lại, trái tim lạnh lẽo kia sẽ giống như được tắm
trong ánh mặt trời ấm áp......
Đang miên man suy nghĩ,
cửa phòng mở, có người tiến vào, lại trở tay đóng cửa.
Bước chân không được vững
lắm, nhưng vẫn cứ thực nhanh chóng tiêu sái lại đây đứng ở bên giường, nhẹ
nhàng mà vén khăn voan của nàng.
Nguyễn Chân Chân kích
động ngẩng đầu, khi chạm vào ánh mắt nóng ấm nồng nhiệt kia, khuôn mặt nhỏ nhắn
đỏ bừng.
Mà Nguyên Dắng nhìn không
chuyển mắt, nhìn chằm chằm giai nhân trước mặt, trong mắt bày biện ra là một
khuôn mặt xinh đẹp tuyệt luân, làn da tuyết trắng tinh tế, đôi mi thanh tú, môi
anh đào......
Hắn nhếch môi vui vẻ cười
rộ lên, bàn tay to giúp nàng tháo chiếc mũ phượng nặng nề xuống, lại thuận thế
xoa xoa tinh tế khuôn mặt, thân mình cũng nghiêng về hướng nàng, trán tựa vào
trán nàng, khẽ thì thầm: “Chân Chân...... Nàng rốt cục đã thành tân nương tử
của ta sao......”
Nàng hoài nghi hắn uống
say, nhanh chóng đứng dậy đỡ lấy hắn, “Chàng say sao?” Nàng thẹn thùng hỏi.
“Không sao, may là nhờ
Tiểu Cù lấy hành động ngây thơ ăn bánh bao điên cuồng dẫn chú ý của mấy tên kia
rời đi, nếu không tướng công của nàng hôm nay không chờ kịp cùng nàng đi chu
c