
ều, huyết y này do hắn phát hiện .”
Nghiêm Tử Trạm nhanh chóng tiếp nhận nói: “Phát hiện ở đâu?”
“Hẳn là ở biệt viện ngoại ô, một canh giờ trước ta cùng hắn hội họp, hắn
liền đưa ta buộc vải này, nói là ta về phục mệnh trước, hắn còn muốn ở
nơi đó thêm chốc lát, nhìn xem còn có tin tức cụ thể hơn không.” Lộng
Nguyệt nói xong, như nhớ tới cái gì, nhỏ giọng nói: “Có điều rất kỳ
quái, võ nghệ của đầu gỗ cũng xứng cao thủ đứng đầu, nhưng khi ta gặp
hắn lại phát hiện hơi thở hắn không ổn, hiển nhiên bị nội thương……”
Nghe vậy Nghiêm Tử Trạm có chút ngoài ý muốn, Tích Kì theo hắn lâu như vậy,
thật đúng là không tìm ra người nào có thể làm đối thủ, trước mắt ở biệt viện Tống gia bị thương, điều này có chút làm người ta không thể không
hoài nghi, thoáng suy nghĩ nửa khắc, hắn kết luận: “Ta đoán tất nhiên họ Tống sẽ tù Tô Khởi Vượng ở nơi đó, cho nên mới phái cao thủ đóng chốt.”
Lộng Nguyệt gật đầu: “Lời nói của Nghiêm tướng chí phải, có điều theo phỏng
đoán trước mắt, người trông coi tất nhiên võ nghệ trác tuyệt, chỉ sợ ta
cũng khó nắm chắc thắng lợi, không biết trong lòng Nghiêm tướng có nước
cờ tiếp theo hay không?”
Nghiêm Tử Trạm không nói chuyện, có chút đăm chiêu nhìn về phía bên kia, nàng vẫn là vẻ mặt trầm lặng, có lẽ lúc trước cảm xúc quá mức kích động, trước mắt ngược lại nhìn không ra chút biểu tình. Hắn nhìn chăm chú trong lòng nàng vẫn ôm chặt bộ quần áo
kia, không khỏi âm thầm thở dài.
“Nghiêm tướng?” Lộng Nguyệt thúc giục nói: “Xông vào hay là đánh lén, đều cần tiêu tốn rất nhiều thời
gian, mong ngài mau chóng làm ra lựa chọn, ta cũng có thể an bài xuống.”
Nghiêm Tử Trạm bỗng nhiên trở nên chần chừ, suy đi nghĩ lại, xông vào tất
nhiên không được, trước không nói thành công hay không, chỉ cần ác ý
thiện sấm phủ đệ mệnh quan triều đình, tội này cũng rất nặng, lỡ may bị
Tống Chính Thanh nắm được thân phận, tất nhiên sẽ mượn điều này để phát
huy. Về phần đánh lén, mới vừa rồi chẳng phải Tích Kì đã đánh lén sao?
Vẫn còn bị thương, xem ra cũng không thể thông qua……
Cũng làm khó hắn có thời điểm do dự như vậy, đổi thành thường ngày, chuyện không nắm chắc hắn xưa nay phải lên kế hoạch kĩ lưỡng mới bằng lòng thực hiện,
nhưng…… nếu muốn đợi hắn chu toàn, Tô Khởi Vượng có thể chờ được không?
Hoặc là, nàng có thể đợi được sao?
Vừa nghĩ vậy đúng là nghĩ chuẩn.
Quả nhiên, giọng nói kiên định của nữ tử từ góc truyền đến: “Không cần lãng phí thời gian, đưa ta đi biệt viện kia.”
Nghiêm Tử Trạm quay đầu, nhìn thấy Cẩm Dạ đã đứng lên, nhìn qua vẻ mặt bình
thản, không có gì đặc thù, có điều cẩn thận nhìn lại lần nữa, sẽ phát
giác ngón tay buông bên người run nhè nhẹ, tiết lộ tâm tình bối rối.
“Nàng như thế này, còn muốn đi cứu người?” Hắn chậm rãi đi tới trước mặt nàng, nói từng chữ một :“Nàng chớ quá mức qua loa.”
Cẩm Dạ chống lại ánh mắt hắn, chân thành nói: “Ta không có cách nào chờ đợi vô mục đích như thế, bộ quần áo này là ta tự tay làm cho cha ta, phía
trên nhiễm đầy máu, điều này có nghĩa gì, chàng rõ ràng hơn ai khác……
Tống Chính Thanh đã động hình phạt riêng, chàng bảo ta có thể nào đứng
đó làm ngơ.”
Có lẽ cha bị bắt cóc đã nhiều ngày, nàng lại vẫn vô
tâm vô phế hưởng lạc trong tướng phủ. Vừa nghĩ như vậy, hối hận cùng
nóng lòng khó áp chế, thậm chí nàng bất chấp hướng về phía Lộng Nguyệt
hô: “Ngươi còn thất thần làm gì, mang ta đi!”
“Nghiêm tướng, này……” Lộng Nguyệt quay đầu, tìm tòi ý kiến nam tử phía sau.
Còn chưa chờ Nghiêm Tử Trạm trả lời, Cẩm Dạ nhanh chóng rút ra cây trâm gỗ
còn sót lại trên tóc, cho là sắc bén để ở bên gáy Lộng Nguyệt, âm thanh
lạnh lùng nói: “Ta nói, lập tức, mang ta đi!”
Thấy tình hình như thế, Nghiêm Tử Trạm rốt cục dài mặt: “Còn gây sự!”
Cẩm Dạ đỏ hốc mắt, huyết y kia hoàn toàn phá hủy lý trí của nàng, vừa đụng
tới chuyện liên quan đến tính mạng phụ thân, nàng sẽ không có biện pháp
bình tĩnh, theo bản năng trở nên mỏ nhọn: “Chàng nói ta gây sự, chàng
làm sao biết được ý nghĩ của ta? Giờ phút này người đang chịu khổ không
phải cha chàng, đương nhiên chàng có thể nói mát……”
Mắt Nghiêm Tử Trạm nháy mắt lạnh băng đến cực điểm, lạnh lùng nói: “Nếu đã như vậy,
ta cũng không tất yếu vì người ngoài hưng sư động chúng.”
Cẩm Dạ quật cường quay đầu sang một bên, lực đạo trên tay không tự giác tăng thêm.
“Nghiêm phu nhân, tiểu nhân bạc mệnh, không chịu nổi kinh hách như vậy đâu.”
Ngoài miệng nói thế, thực chất Lộng Nguyệt vẫn không sợ chết nhún vai,
khóe môi dương lên nụ cười đồng thời cực nhanh ngửa ra phía sau, né khỏi vật trong tay đối phương, một tay kia quặc lấy cổ tay nàng, lại dùng
đầu ngón tay nhẹ nhàng đẩy, cây trâm nháy mắt rơi xuống đất, gãy thành
hai đoạn.
Cẩm Dạ sợ run sau một lúc lâu, lại ra tay lần nữa, bất
đắc dĩ lúc này không gặp may mắn như vậy, một khắc kia khi huyệt đạo bị
chế trụ, nàng cũng chỉ có thể oán hận chính mình không bằng người ta……
“Nghiêm phu nhân, đắc tội.” Lộng Nguyệt lui một bước, ánh mắt nhìn nàng lại ý
vị sâu xa, thực làm người ta ngoài ý muốn, vốn tưởng rằng nàng là nha
hoàn trong phủ, ai ngờ đư