
đất, đầu tiên
là hôn nhẹ rồi lăn một vòng lên tấm thảm. Cửa sổ phòng Kiều Phong thật
ra không phải là “cửa sổ”, đó là hai tấm kính trọng lực có thể kéo vào
đẩy ra, thông ra ngoài ban công. Lúc này hẳn cánh cửa đang được đẩy ra,
vì Lam Sam thấy tấm rèm cửa sổ màu trắng tinh hơi đong đưa trong gió,
thật kỳ lạ, bây giờ đã là chạng vạng tối còn kéo rèm cửa sổ vào làm gì
thế?
Lam Sam đứng dậy đi tới, kéo mạnh tấm rèm cửa sổ thật lớn ra.
Một ánh hồng quang lập tức ùa vào, Lam Sam hé mắt, sau đó cô liền được
chiêm ngưỡng một bức tranh 3D hình ảnh động vô cùng đặc – ngoài cửa là
một ban công rộng lớn, đặt đầy những chậu hoa mẫu đơn đang nở rộ khẽ
rung rinh trong gió dưới ánh trời chiều. Trắng như ngọc, đỏ như lửa,
hồng phớt như làn khói….trùng trùng điệp điệp, kiều kiều diễm diễm, tạo
ra muôn hồng nghìn tía rực rỡ xinh đẹp. Lam Sam vô cùng chấn
động, tâm trạng của cô như vừa rơi vào trong một giấc mộng nhưng lại có
phần phấn khích. Cô đứng ở trong một vùng mẫu đơn, bỗng nhiên hô to:
- Kiều Phong!
Âm điệu rất cao tạo nên một hiệu quả đến ruột gan rối bời, Kiều Phong càng hoảng sợ, chạy vội chạy vàng lên sân thượng, trên tay anh còn nắm chặt
một cái chảo có cán đấy.
- Làm sao vậy? – Anh hỏi.
Lam Sam cười:
- Hoa này anh lấy đâu ra thế?
- Ngu ngốc, đương nhiên là mua rồi.
- Mua ở đâu?
Vừa rồi Kiều Phong đang chăm chú xào rau, đột nhiên bị buộc gián đoạn, hơn
thế cái kẻ trước mắt cũng không hề bị thương chút nào hết, nên hiện tại
anh thấy hơi mất hứng:
- Đương nhiên là ở chợ hoa, không thì cô nghĩ là ở đâu? Chẳng lẽ vườn bách thảo lại mở chợ bán buôn chắc?
Lam Sam lại hỏi:
- Mua cho tôi à?
- Cô không cần phải tự tưởng bở thể đâu.
Lam Sam muốn ép anh phải thừa nhận:
- Chẳng lẽ anh lại tự mua cho mình à? Anh là đại cô nương à? Sao lại thích hoa thế?
Kiều Phong cúi xuống nhìn cái chảo bóng loáng có cán trong tay:
- Tôi chỉ sợ cô đi ăn trộm của người ta.
Đây là cái lý do chó má gì thế…. Lam Sam quyết định xóa sạch mấy lời này khỏi trí nhớ mình.
Kiều Phong hít một hơi thật sâu:
- Nấm xào bị cháy rồi. – Bỏ lại những lời này, anh chạy lại về phòng bếp.
Tuy nấm xào bị cháy nhưng bữa cơm hôm nay Lam Sam vẫn cảm thấy vui vẻ như
cũ. Cơm nước xong cô lại lẽo đẽo sau mông Kiều Phong đi tản bộ. Kiều
Phong thấy cái bộ dạng uất ức của cô lúc nhìn thấy chó như gặp đại địch, khinh bỉ nói:
- Cô còn chẳng bằng Schorodinger.
- Thế Schorodinger không sợ chó à?
Kiều Phong gật đầu:
- Nó chỉ sợ chuột thôi.
Lam Sam cực kinh ngạc, không sợ chó mà lại sợ chuột? Tên tiểu thái giám đó có thật sự chỉ là một con mèo đơn giản vậy không….
----***----
Sáng sớm ngày làm việc hôm sau, Lam Sam thấy các đồng nghiệp đang xúm lại
một chỗ sôi nổi bàn luận, cô tò mò tiến lại, nhìn thấy ở vị trí trung
tâm là một quyển tạp chí tài chính và kinh tế. Lam Sam cầm quyển tạp chí lên xem, trên bìa hiển nhiên là ảnh Tống Tử Thành. Tấm hình vị Boss đẹp trai này cơ bản vẫn giữ đúng được vẻ lạnh lùng của anh ta ở bên ngoài
mà không cần dùng Photoshop, Lam Sam tấm tắc lấy làm kỳ lạ. Vài nữ đồng
nghiệp trong công ty bắt đầu giở thói mê giai đến chảy nước miếng với
anh.
Lam Sam không hề bị mờ mắt. Thứ nhất, bản thân cô cũng là
một đóa hoa. Thứ hai, ngày ngày cô theo Kiều Phong lăn lộn, khuôn mặt
đẹp cũng như khả năng vi tính của anh đã đạt đến giá trị nghịch thiên,
nên lâu ngày cô nghiễm nhiên trở thành người có mặt mũi.
Một đám đồng nghiệp nam thì phổ cập giáo dục cho Lam Sam về bối cảnh của Tống
Tử Thành: Là con ông cháu cha của một gia tộc triệu phú, lúc người ta mở cái salon ô tô 4S này chỉ để tiêu khiển chút thôi, nên người ngoài nhìn vào chỉ có ức hộc máu mà chết mất, không biết kiếp trước anh ta lăn lộn thế nào mà kiếp này được đầu thai được may mắn vậy chứ…
Lam Sam
lại không cho là đúng. Đúng là các vị con ông cháu cha luôn tốt số hơn,
nhưng trên đời này làm gì có lắm phú nhị đại thế chứ, nếu một người xuất thân bình thường chỉ cần đủ trâu bò vẫn hoàn toàn có thể nổi tiếng mà.
Cô đột nhiên nghĩ đến Kiều Phong, ông nội anh là nông dân, cha mẹ anh
đều là giáo sư đại học, tuy không phỉa là hạng lèo tèo nhưng cũng chẳng
phải xuất thân từ gia tộc quyền quý. Nhưng chẳng phải hiện tại Kiều
Phong hiện rất sốngrất tốt đó sao, vì anh có một bộ não cực siêu việt
tựa kim cương, đồng thời khi làm bất cứ chuyện gì anh cũng rất kiên trì
và chuyên chú. Ví dụ như Ngô Văn, bối cảnh của anh cũng không có gì đáng nói, nhưng tuổi trẻ tài cao tự gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay
trắng, không chỉ cần ý chí mạnh mẽ mà cả khả năng cao cường, hiện tại sự nghiệp của anh đã rất thành công, hoàn toàn có thế điên cuống tự luyến
mà nói một câu: Ông đây không phải là phú nhị đại, ông đây là cha của
phú nhị đại nhé!
Đủ ngu ngốc!
Trong đầu Lam Sam đang rào rào vỗ tay cho một đôi nhân sĩ thành công này.
Sau một hồi tào lao, mọi người trở về vị trí của mình. Trưởng phòng cầm một xấp đồ vật chạy đến la cà ở phòng triển lãm, thấy Lam Sam, cô nàng vui
mừng hỉ hả:
- Boss lại thưởng lớn nha.
Lúc này trong đại sảnh không có kh