
m Sam nhìn thấy trên ban công của một hộ gia đình có
trồng rất nhiều hoa mẫu đơn, khi ánh đèn đường rọi xuống sân thượng nhà
họ tỏa ra muôn hoa nghìn sắc đẹp tựa chốn thần tiên.
Thật đẹp
quá! Lam Sam chảy nước miếng chạy đến, chống vào bờ rào để ngắm hoa. Có
vài nhành hoa không chịu nổi cô đơn mà bò ra ngoài bờ rào, lại có những
bông mẫu đơn nở rộ màu đỏ thắm, ngay trên bờ rào.
Lam Sam đỡ lấy bông hoa đương khoe sắc, ngửi một hơi, hôn một cái, sau đó cô kề mặt
lại gần, nhờ Kiều Phong chụp cho cô vài kiều. Do cô không mang theo điện thoại nên không cách nào khác là đành nhờ Kiều Phong chụp bằng di động
của anh, sau này gửi lại vào máy cô.
Kiều Phong nhấn liên tiếp
vài kiểu, tuy rằng kỹ thuật chụp ảnh của anh cũng bình thường nhưng vì
cô tạo dáng đúng kiểu nên trông cũng không tệ lắm. Lam Sam đảo qua đảo
lại mấy tấm hình, càng ngắm càng thích, sau đó ngửa mặt lên trời thở
dài:
- Thật muốn ăn trộm một chậu về nhà quá!
Tất nhiên cũng chỉ là ý nghĩ mà thôi.
Hoạt động tản bộ muôn màu muôn vẻ cuối cùng đã kết thúc, hai người quay lại
nhà mình. Sau khi về nhà Lam Sam lật lại di động của mình, thấy Tống Tử
Thành gửi cho cô một tin nhắn.
Boss: Cô không cần phải như vậy, không có thành ý.
Uây uây uây! Đây là ý gì? Cô là loại người nào?
Lam Sam rất khó hiểu, dù sao mặc kệ là như thế nào làm thế này thì hẳn Bos
có thể cũng mất hứng thật. Trong chuyện này liệu có hiểu lầm gì không
đây?
Phát sinh hiểu lầm thường do đôi bên không thể giải thích rõ chân tướng, như vậy Tống Tử Thành không hiểu chân tướng gì đây?
Nguyên nhân vì cô và Kiều Phong đổi điện thoại di động cho nhau ư?
A đúng rồi, chắc chắn chính là như vậy. Lam Sam đã sáng tỏ. Nếu Tống Tử
Thành cho rằng cô và Kiều Phong cố tình đổi điện thoại di động làm anh
ta phải đợi chờ, hẳn sẽ vì thế mà mất hứng rồi.
Thế này không được, phải giải thích thôi! Lam Sam nhanh chóng bấm số di động của Tống Tử Thành.
- Alo? – Giọng của Tống Tử Thành văng vẳng truyền đến.
Lam Sam cười nịnh nọt nói:
- Sếp tổng, cảm ơn ngài hôm nay đã mang tài liệu đến cho tôi.
- Ừ. – Anh chỉ thờ ơ lên tiếng.
- Ai da, tôi vốn đang ngồi chồm hổm bên cạnh cái máy điện thoại đau khổ chờ
ngài triệu kiến, sau đó phát hiện điện thoại di động bị cầm nhầm mất,
thật là không phải… Không biết có làm chậm trễ chuyện của ngài không?
- Nếu như tôi nói là có chậm trễm cô định làm thế nào đây?
- A? Xin lỗi xin lỗi! – Lam Sam vô cùng hổ thẹn. – Cái đó, có thể đền bù được không?
- Không sao đâu, cô không cần lo lắng, nhưng lần sau cô đừng ngớ ngẩn như thế
nữa, hôm nay chỉ cầm nhầm điện thoại của bạn trai, mai này cầm chầm điện thoại của khách hàng thì biết làm sao?
- Khụ khụ.- Cô có phần囧. – Cám ơn sếp đã chỉ dạy, dù sao thì anh ta cũng không phải là bạn trai tôi, hì hì.
- Vậy sao? – Tống Tử Thành khẽ cười, trêu chọc: - Tôi còn tưởng cô đang theo đuổi anh ta cơ đấy.
- Sếp tổng à, ngài kiếm đâu ra cái suy nghĩ thần kỳ như vậy thế?
- Không có gì, chẳng qua thấy anh ta trông cũng không tồi, chắc rất hay bị con gái các cô tấn công nhỉ.
Lam Sam cảm thấy không hợp lý:
- Sếp, ngài không phải cũng quan tâm đến anh ấy đấy chứ?
Tống Tử Thành trăm triệu lần không thể ngờ được Lam Sam bỗng nhiên lại hỏi
một câu như vậy, anh cũng không biết phải đón nhận thế nào, không thể
làm gì khác đành cắn răng nói:
- Lam Sam, không được nghĩ linh tinh.
Lam Sam cũng không định tiếp tục suy nghĩ linh tinh là có hay không, nhưng
dù sao cô cảm thấy vẫn cần phải có một chút dự phòng, ngay sau đó cô
nói:
- Sếp, anh ta tuy thế nhưng đã có chủ rồi.
Điều anh muốn chính là những lời này, Tống Tử Thành vì vậy mà cảm thấy mỹ mãn.
…..****….
Sau khi về đến nhà Kiều Phong lên mạng tìm kiếm, kiểm tra trong kho từ điển từ khóa “Thú thú”, lại tra cả trong kho tư liệu sinh vật học dành cho
bác sỹ thú ý. Anh xem một lúc lâu, cảm thấy mình càng lúc càng đần hóa,
Lam Sam sao có thể dùng đến từ điển chứ, hẳn nên tìm trong kho từ ứng
dụng mới đúng. Ngay sau đó anh tìm trong kho từ điển ứng dụng, ….. rồi
sục sạo ra một đống “từ ngữ không thể nhìn nổi” .
Thế phong nhật
hạ thật không phụ nhân tâm. Kiều Phong lại tiến hành tiếp tục tìm kiếm
nâng cao, phân loại sàng lọc các từ ngữ vừa tra cứu được, kết quả là tìm thế nào cũng không thể thấy được một đặc tính của mình thích hợp để lý
giải từ “Thú thú “ kia.
Tiếp đó lại bới tung kho tư liệu cá nhân của Lam Sam, vẫn không hề có đầu mối như cũ.
Điều tra gặp trở ngại, không thể làm gì khác hơn là phải tạm gián đoạn, anh
lấy điện thoại di động ra, gửi các tấm ảnh vừa chụp cho Lam Sam, gửi
xong anh lại tự mình xem lại.
Cười tươi như hoa, người đẹp hơn
hoa, dường như mọi từ ngữ tốt đẹp đều để dành cho cô. Kiều Phong trở
mình hết bên này sang bên kia, hết lần này sang lần khác, nhìn một chút, anh không nhịn được mà cúi đầu cười, một nụ cười trầm tĩnh mà ôn nhu.
Sau đó không biết nghĩ đến điều gì, mặt anh lại đỏ lên.
…..
Ngày hôm sau, Lam Sam sau khi tan làm chạy sang tìm Kiều Phong, Kiều Phong
vẫn đang nấu cơm. Cô như kẻ trộm chạy đến cái cửa sổ sát