
bàn nước, ngồi chồm hổm ở đó, hoàn
toàn không gây lên tiếng động, nhưng ánh mắt nó hấp háy nhìn hai người.
Lam Sam sắp xấu hổ mà chết mất:
- Không được, không được, Schrodinger còn đang ở đây mà !
Kiều Phong liếc xéo Schrodinger:
- Đi ra.
Lam Sam: …
Kiều Phong cúi xuống, khẽ hôn lên má cô, một tay anh cởi thắt lưng, sau đó ấn bàn tay cô vào vị trí đó.
Khuôn mặt Lam Sam đỏ rực như bị thiêu đốt, cô đang cực kỳ xấu hổ. Tuy
vẫn thường xuyên trêu chọc Tiểu Du Thái là ai đè ai.. nhưng đấy là chỉ
nói cho mạnh miệng vậy thôi, cô còn chưa bao giờ thật sự được chạm vào
chỗ đó của đàn ông đâu chứ…
Kiều Phong nhẹ nhàng liếm khóe môi cô, giọng anh nhỏ dần, dường như đang nói những điều linh tinh gì đó, Lam Sam lại dựa theo những lời nói ấy
mà làm, anh cũng đưa lưng phối hợp với từng động tác của cô, hơi thở anh thô ráp nặng nề áp vào khuôn mặt cô khiến gò má cô lại càng nóng bừng.
Sau khi xong việc, Lam Sam nghiêng đầu tránh sang phía khác không dám nhìn thẳng vào anh.
Hơi thở của anh vẫn chưa được bình ổn, anh vẫn dán trên khuôn mặt cô,
dịu dàng hôn lên môi cô. Lam Sam chỉ cảm thấy cái gì đó dính dính, ấm
ấm, định rút tay về nhưng anh lại đè chặt cô xuống.
Cứ giằng co một lúc như vậy, Kiều Phong đột nhiên kêu lên một tiếng:
- Hừ.
Lam Sam ngạc nhiên hỏi:
- Sao vậy anh?
- Anh tốt rồi.
Cô lườm anh một cái:
- Em biết anh khỏe lắm rồi nhanh buông em ra.
- Không phải chuyện này. – Anh giải thích. – Hiệu quả của cồn hình như tan hết rồi. Kiều Phong buông Lam
Sam ra, để cô có thể tự cử động bàn tay mình, nhưng trên tay cô còn đang dính cái thứ gì đó khác lắm, nên cô không được tự nhiên, không còn cách nào khác là chùi chùi cọ cọ vào vạt áo anh.
Anh ngồi dậy, khom lưng, rút tờ giấy ăn trên bàn, tỉ mỉ lau tay giúp cô.
Lam Sam cũng ngồi dậy, đầu cô vẫn cúi gằm, nhiệt lượng trên khuôn mặt vẫn
chưa hề giảm bớt, ngược lại càng ngày càng tăng, máu giờ đây như đang
xông thẳng lên não khiến cô ù hết cả tai.
Kiều Phong lau một cách rất nghiêm túc, vì quá chăm chú nên động tác lại càng thong thả, như
đang cẩn thận cất giữ một đồ vật cực kỳ quý giá. Lam Sam sắp chết vì xấu hổ mất thôi, cô len lén liếc nhìn anh, cô nhận ra khuôn mặt anh cũng
hơi ửng hồng, màu hồng hồng ấy léo dài đến tận tai.
Cô bĩu môi, thầm nghĩ, lưu manh trêu chọc chính là anh, giờ xấu hổ cũng là anh, ngồi đó mà giả vờ làm tiểu bạch thỏ làm gì chứ!
Sau khi lau xong, anh đưa tay cô lên, cúi xuống hôn lên đôi bàn tay búp
măng trắng ngần sạch sẽ một nụ hôn, đôi mắt đẹp nửa như khép lại, đôi
hàng mi dày khẽ rủ xuống, sự huyền diệu ấy che khuất ánh mắt dịu dàng
sáng ngời của anh.
Lam Sam chợt rút tay về. Cô đứng dậy, một tay cầm túi:
- Em em em em về trước đây. – Nói xong vội đạp gió chạy bay ngay ra cửa.
Vì có một vài nguyên nhân không thể nói rõ thành lời, nên Kiều Phong vẫn
chưa đứng dậy khỏi salon, anh chỉ quay người, nhìn theo bóng lưng cao
gầy của cô. Anh nói:
- Cám ơn em.
Bây giờ còn nói cám ơn
cái gì nữa chứ. Lẽ nào còn muốn cô trả lời một câu: “Không cần khách
sáo.” nữa à? Lam Sam thấy thật kỳ quái mà, cô cúi gằm mặt, không thèm
nhìn anh. Tay phải cô vừa làm những việc như vậy, tuy Kiều Phong đã lau
sạch sẽ nhưng cô vẫn chưa cảm thấy tự nhiên, nhất định nói không cần, tự mở cửa bằng tay trái.
Cô vừa mở cửa ra, Schrodinger như một tên
trộm ẩn nấp, nháy mắt đã vọt tới chân cô, nó chắn trước mặt cô, ngửa lên nhìn cô, kêu meo meo meo meo meo bằng giọng van vỉ.
Lam Sam vô cùng kinh ngạc, nhìn sang Kiều Phong.
Kiều Phong giải thích:
- Nó muốn về nhà với em đấy.
Schrodinger:
- Meo meo.
Lam Sam có phần có thể lý giải được tâm trạng của Schrodinger lúc này. Tối
nay hẳn tên tiểu tử này đã bị hai lần liên tục bị chủ nhân nó làm tổn
thương đến tâm hồn rồi nhỉ, hiện cô đoán là nó đang rất tuyệt vọng, muốn trốn nhà đi đây. Cô hơi buồn cười, nhìn vào đôi mắt long lanh của
Schrodinger đang nhìn chòng chọc vào cô, cô hỏi Kiều Phong:
- Nếu không đêm nay cho nó sang bên nhà em nhé?
Kiều Phong đành nhìn cô đầy vẻ ngoài ý muốn:
- Có được không.
- Đương nhiên là được.
Kiều Phong nhỏ giọng nói:
- Em có thể thu nạp luôn cả mèo cả người được không….
Vì hai người cách quá xa, nên Lam Sam không nghe thấy rõ:
- Anh nói gì cơ?
- Không có gì đâu, em cứ mang nó đi, lát nữa anh sẽ đem thức ăn và nước uống cho mèo sang nhà em.
Cô gật đầu, bước ra khỏi nhà Kiều Phong, Schrodinger quả nhiên biến thành cái đuôi nhỏ lẽo đẽo sau lưng cô.
Lam Sam về rồi, Kiều Phong liền đi tắm. Khi đang thanh lý cơ thể sao cho
sạch sẽ, anh không nhịn được nhớ lại tỉ mỉ dư vị mình vừa được trải qua, đôi bàn tay cô mềm mại như không xương, các ngón tay dường như chưa hề
rời khỏi, lưu lại những cảm xúc ấy mãi mãi trong tiềm thức của anh. Vừa mới nghĩ đến máu đã nóng lên, tên tiểu huynh đệ nào đó lại không an
phận rồi, anh vội vàng dập tắt ngay suy nghĩ của mình.
Tắm xong,
anh thay quần áo ngủ, đúng hẹn sang nhà Lam Sam để đưa thức ăn cho mèo.
Schrodinger đang chơi đùa khá là vui vẻ bên nhà cô, không hề vì hoàn
cảnh sống thay đổi mà cảm thấy bấ