
sau khi nhận lấy
giày thêu, cũng không có lập tức mặc vào, mà là cầm giày thêu dùng sức
mãnh liệt gõ vào đầu tên cướp.”Ngươi ghê tởm, ngay cả ta mà ngươi cũng
dám cướp, ngươi thấy sống đủ rồi hả?”
Phượng Húc Nhật nhíu mày. Không nghĩ tới tay nàng sức lực không nhỏ, cũng không để ý ánh mắt của mọi người, trước mặt mọi người dạy dỗ tên
tiểu tặc này . “Ai yêu, cô nãi nãi, ngươi thủ hạ lưu tình a. . . . . . Ta lần sau
không dám!” Cướp lên tiếng cầu xin tha thứ, đầu cũng mau bị nàng đánh
cho đầy u.
“Tranh của ta đâu? Mau giao ra đây!” Gõ, gõ, gõ,nàng gõ nữa, gõ chết cái đầu heo này!
“Ai nha ——” cướp đã sớm không biết mình đem tập tranh vứt đi nơi nào, chỉ có thể ôm đầu kêu đau.
Nghe câu hỏi của nàng, phượng Húc Nhật không lên tiếng nhìn vào tập tranh trong tay, vẻ mặt không khỏi có chút kinh ngạc.
“Cô nương.” Phượng Húc Nhật nâng lên môi, nhìn Yêu Hỉ đang ngồi chồm hổm trên mặt đất.”Đây là của ngươi sao?”
Yêu hỉ vừa nghe, ngưng động tác.
Phát hiện thanh âm dễ nghe là từ trên đầu của nàng truyền đến, nàng
ngẩng đầu nhìn, trong con ngươi giọi vào một thân ảnh cao lớn, đưa lưng
về phía dương quang ấm áp, một bóng đen lớn cơ hồ bao phủ nàng. (nghe giống kiểu thiên thần, chỉ tiếc đây là ác quỷ đội lốt đó!! >. “Cô nương, ngươi có khỏe không?” Hắn vẻ mặt tươi cười nhìn nàng, bàn tay kiềm chặt bên hông của nàng, không để thừa một chút khe hở nào để
nàng chạy trốn.
“Ngô. . . . . .” Nàng gật đầu lại lắc đầu, chỉ cảm thấy mình sắp bất tỉnh rồi.
“Ừ?”
Hai tay Yêu Hỉ chống đỡ trên ngực hắn, có thể cảm nhận được tim của
hắn đang đập. Mặc dù cách một lớp vải vóc, nhưng nàng vẫn có thể cảm
nhận được nhiệt độ của hắn, khiến nàng khó thở.
“Không, ta không được. . . . . .” Nàng cả người mềm yếu ngồi phịch ở trong ngực của hắn, suy yếu nói.
“Cái gì?” Quái, nữ nhân này một khắc trước còn tinh thần phấn chấn, thế nào giờ phút này lại một bộ dáng vẻ mềm nhũn đây đây? (tại anh chứ ai *bĩu môi* )
Phượng Húc Nhật còn chưa kịp nói tiếp, chỉ thấy nàng lại phun máu mũi, sau đó liền ngất đi.
Hắn tại chỗ sửng sốt, chẳng lẽ. . . . . . Là hắn cho nàng kích thích quá lớn sao? (*gật gật* thực lớn, là ta cũng phải mất mấy lít máu nè)
“Ha ha, thật là một cô nương thú vị.”
Một giọng nói nam vang vọng ở bên tai Yêu Hỉ.
Nàng hình như đã từng nghe qua cái thanh âm kia, nhưng lại không quá quen thuộc. . . . . . Yêu Hỉ nhíu mày một cái, lông mi khẽ chớp, cảm
giác mình giống như là từ trong mảng sương mù trắng xóa nhìn thấy một
tia ánh sáng.
Lúc sau, nàng chậm rãi mở mắt.
Giọi vào mắt nàng chính là một khuôn mặt tuấn tú đang nhàn nhạt
cười, mang cặp mắt hoa đào quan sát nàng, tóc dài kia như tơ lụa rơi
trên chóp mũi của nàng.
Khuôn mặt tuấn mỹ đủ để khuynh thành thần giác khẽ nhếch, khóe mắt phượng cũng khẽ câu khởi, tiết lộ ra một tia tà mị.
Hình tượng này để cho nàng không nhịn được hô nhỏ một tiếng, không cách nào dời đi ánh mắt.
Phượng Húc Nhật giờ mới nhìn kĩ cô nương trước mắt này.
Phấn trang điểm nhè nhẹ trên trán đẹp cùng lông mi cong cong, mắt
to tròn vo thành thực biểu lộ ra vẻ mặt bị hắn hấp dẫn, không chớp mắt
đem mặt hắn giọi vào trong hai tròng mắt (dạ, chị nhìn anh chằm chằm không chớp). Dưới chiếc mũi nhỏ khéo léo là đôi môi đỏ thắm, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, lộ ra hàm răng xinh đẹp.
“A! Ngươi ngươi ngươi. . . . . .” Không phải là phượng Húc Nhật sao? Một câu nói mắc ở cổ họng, nàng cơ hồ không thể phát ra được thanh âm
nào, giống như bị người ta điểm huyệt.
Hắn nhìn nàng bộ dáng hoảng hốt, lại cảm thấy vô cùng thú vị.(biến thái, chính là biến thái @.@)
Nữ nhân nhìn thấy hắn, không phải là mắc cỡ không dám nhìn, thì
chính là cười , nhưng là cô nương trước mắt này, lần đầu tiên gặp mặt
liền mãnh liệt theo dõi hắn, nhưng bây giờ lại lúng ta lúng túng, giống
như con thỏ.
Đúng, tựa như một con thỏ.
“Cô nương, ngươi thật đúng là vẻ ngoài của tại hạ.” Phượng Húc Nhật
khẽ cười một tiếng, bàn tay nhẹ nhấc cằm của nàng, nhìn nàng mắt mở càng to hơn.
Rõ ràng là kinh hoảng giống như con thỏ, rồi lại theo dõi hắn bằng
một đôi mắt tròn đầy khẩn cầu, phảng phất ở trong mắt của nàng, hắn là
một món ăn mỹ vị ngon và lạ.
Nghe những lời này của hắn, Yêu Hỉ lúc này mới lấy lại tinh thần, cắn cắn cánh môi đầy đặn, gương mặt hiện lên một mản đỏ ửng.
Cái này không thể trách nàng nha! Ai bảo nam nhân này lại để lại một dấu ấn đặc biệt như thế, khiến nàng gặp một lần liền không quên được,
bất kể là khuôn mặt của hắn, hay là . . . . . . thân thể.
Được rồi! Nàng thừa nhận vừa tỉnh lại liền gặp được khuôn mặt tuấn
mỹ của hắn, liền không nhịn được mà liên tưởng đến thân hình trần trụi
của hắn. . . . . .
Trong nháy mắt, nàng cảm giác được lỗ mũi toát ra chất lỏng ấm áp,
đầu lại không thể nghĩ gì, căn bản không cách nào suy tư được nữa.
Nàng lại chảy máu mũi . Phượng Húc Nhật khẽ long khởi mi (nhíu mày), lấy ra khăn tay tiến lên vì nàng che lỗ mũi, máu đỏ thẫm nhanh chóng dính vào màu trắng khăn tay.
“Ngô. . . . . .” Thiên, quá mất mặt a! Nàng thế nào lại thành một bộ dáng sắc quỷ a, lại phun ra máu