
t quá, nhìn trong mắt hắn nàng có thể nhận thấy sự quan tâm cùng
lo lắng của hắn giành cho nàng, giống như là dòng nước ấm chảy vào đáy
lòng của nàng vậy.
“Ngươi. . . . . . Thật rất lo lắng cho ta, phải không?” Yêu Hỉ nhẹ
nhàng hỏi, thân thể đã không hề lạnh như băng giống như trước nữa, bởi
vì rúc vào trong ngực của hắn, nàng cảm giác ấm áp hơn rất nhiều.
“Ta biểu hiện không được rõ ràng sao?” Bàn tay Phượng Húc Nhật vuốt
lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn của nàng, bất giác xuất hiện mềm
mại.”Vì bảo đảm ngươi sẽ không bị rơi xuống nước lần nữa. Ta đem toàn bộ nước hồ, các ao nước trong phủ rút đi cạn sạch.” (*cười toe toét* a quan tâm tỷ quá ak!)
“A?” Nghe được hắn nói như vậy, cái miệng nhỏ nhắn của nàng kinh
ngạc mà mở lớn, giống như là bị nhét vào một quả trứng luộc vậy, không
thể tin vào lỗ tai mình.
Đem toàn bộ nước hồ, các áo nước trong phủ rút sạch? Ách, này sẽ không phải quá khoa trương đi?
“Ngươi. . . . . . Là muốn giúp ta vui vẻ sao?” Khóe miệng Yêu Hỉ khẽ co quắp. Thời gian cũng chưa được bao lâu, hắn làm sao có thể đem tất
cả nước hồ, ao nước đều rút ra hết? Hắn là cùng nàng nói đùa đi.
Phượng Húc Nhật ôm nàng xuống giường, nhưng cũng không đem nàng để xuống, cứ như vậy ôm nàng đi ra khỏi gian phòng.
“Ai, ngươi làm cái gì? Mau buông ta xuống. . . . . .”
Hắn như thế ôm nàng, khiến cho nàng có cảm giác ngượng ngùng khó nói lên lời, thân thể nhẹ nhàng giãy dụa, nhưng nàng vẫn là ôm lấy cổ của
hắn, ngoan ngoãn mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.
Bên ngoài lầu các Phượng Húc Nhật ở vốn là có một hồ sen xinh đẹp, nhưng bây giờ giọi vào mắt Yêu Hỉ chỉ là một mảnh đất trống.
Dõi mắt nhìn, ao nước trong suốt kia đã biến mất, chỉ còn dư lại một mảnh bùn lầy.
“Trời. . . . . .” Nàng nháy mắt mấy cái, mặt bất khả tư nghị nhìn
phía trước, lại khép lại nâng lông mày nhìn về phía hắn.”Ngươi. . . . . . Ngươi có bệnh a! Một hồ nước xinh đẹp như vậy, hiện tại biến thành trụi lủi một mảnh!”
“Chỉ cần là bất luận kẻ nào muốn thương tổn ngưoi, chuyện, vật, ta nhất định san bằng.” (ố ố, yêu a quá ak!) Hắn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng cuối cùng cũng khôi phục đỏ thắm, bất giác cười cũng nhu hòa hơn rất nhiều.
“Ngươi. . . . . .” Những lời này giống như một đạo sét, đánh vào trái tim của nàng.
Nàng vẫn rằng nam nhân này chẳng qua là đem nàng làm thành bia đỡ
đạn, đứng phía trước hắn chặn minh đao ám tiễn, không nghĩ tới hắn thế
nhưng sẽ đưa ra hai cánh tay bảo vệ nàng.
Này. . . . . . Thật khiến nàng thụ sủng nhược kinh a!
“Ta. . . . . . Ta cho là. . . . . .” Nàng mím môi, chân mày nhíu lại càng sâu, bởi vì nam nhân trước mắt này làm nàng mê võng.”Ngươi không
phải là bởi vì không muốn bị người khác điều khiển, mới cưới ta làm bia
đỡ đạn sao?”
“Ngươi muốn như vậy?” Phượng Húc Nhật đem nàng ôm trở về phòng, cười hỏi nàng.
“Là ngươi đã nói như vậy với nhị thiếu phu nhân.” Chuyện cho tới bây giờ cũng không có cái gì cần phải giấu giếm nữa, vì vậy Yêu Hỉ đem mọi
vướng mắc trong lòng nói ra.
Hắn nhíu mày.”Đó là khi nào?”
“Trước.” Nàng không quên hắn từng nói.”Ngươi nói, không bằng liền
cưới một người yêu của ngươi.” Nàng, rất “vinh hạnh” như vậy mà ngồi
lên ghế.
“Ngươi không thương ta sao?” Hắn lại hỏi.
Yêu Hỉ chu cái miệng nhỏ nhắn. Này muốn nàng thế nào thừa nhận đây?
Nàng mà thừa nhận, thật giống như nàng không có chút cá tính mà bày tỏ,
dễ dàng liền như vậy yêu hắn.
Nhưng là, nàng lại không thể phủ nhận.
Bởi vì từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn, nàng liền đối với khuôn mặt của hắn nhớ mãi không quên .
Nói tóm lại, dáng dấp tuấn thật tốt, chắc chắn sẽ có nữ nhân vì hắn mà tử tâm pháp địa (chắc là yêu đến chết), giống như nàng vậy!
Thật không phục tí nào. Yêu Hỉ chu cái miệng nhỏ nhắn, âm thầm chửi mình không có cá tính.
“Cũng bởi vì ngươi yêu ta, ta mới đem ngươi cưới vào cửa.” Phượng
Húc Nhật ôm nàng hướng trên ghế ngồi, môi mỏng nhẹ hôn lên cặp môi đầy
đặn của nàng, thật yêu cái vẻ mặt đáng yêu đó của nàng.
“Ngươi. . . . . .” Yêu Hỉ muốn mở miệng nói gì, nhưng lại bị hắn
chặn trước, tất cả oán trách đến miệng nàng đều biến mất trong miệng của hắn. (*cười* nghe là hiểu..)
Tất cả sợ hãi khi bị rơi xuống nước của nàng, cũng đều bị nhu tình của hắn đuổi đi không còn một mống.
Nàng phát hiện, thì ra là nam nhân này đã sớm giang ra hai cánh tay bảo vệ nàng.
Hai cánh tay mà hắn đưa ra, là nơi duy nhất giúp nàng tránh cản gió.
*****
Mặc dù Yêu Hỉ cảm giác chuyện mình rơi xuống nước này phát sinh
không giải thích được, bất quá cũng làm cho nàng hiểu được một chuyện —— thì ra người đang gặp nguy hiểm chính là nàng.
Kể từ sau sự kiện hạ độc kia, nàng cũng chưa có chào qua Nhị thiếu
gia Phượng Húc Vân, cũng chưa từng nhìn thấy hắn cùng với Phượng Húc
Nhật gặp mặt.
Mà nàng, giống như là thay thế Phượng Húc Nhật chịu tội vậy, có thể
nói là lắm tai nạn, thiếu chút nữa uống xong rượu độc, lập tức bị người
ta đẩy mạnh xuống hồ.
Nàng thật không hiểu, chẳng lẽ là cừu nhân của hắn đem mục tiêu chuyển dời đến trên người nàng sao?
Nàng vừa mới được gả vào, đối với Phượng phủ còn khôn