
rốt cuộc hiểu rõ nguyên nhân. Nàng vung áo khoác lên, muốn kéo quần lót xuống, vì vậy liếc mắt liền thấy được cái gì kia của Ninh
Ngọc. Thiên Thiên sửng sốt ba giây, ngay sau đó gật đầu một cái, tự nhủ: "Lớn lên không tệ." Ngay sau đó liền ném quần lót bị ướt ra hầm cầu
ngoài cửa sổ.
Nàng làm như không có chuyện gì xảy ra bỏ áo dài trống không xuống, cơ thể
trực tiếp đi về phía căn phòng. Từ xa nhìn lại, thật là một nam tử xinh
đẹp như hoa sen, ưu nhã lạnh nhạt, cực kỳ đẹp mắt. Nhưng chỉ có chính
nàng hiểu, vào lúc này phía dưới chiếc áo dài này, là trần trụi. Chỉ là
Thiên Thiên cũng không thấy có gì bất ổn, dù sao giữa đêm giữa hôm, cũng không có người nào, chỉ cần trở về phòng thay y phục, tất cả đều xong
xuôi.
Đáng tiếc, có vài lời nói rất hay, người tính không bằng trời tính.
Trong lúc cơ thể và đầu óc Thiên Thiên đang ôm cái ý nghĩ này vui vẻ đi trở
về, đột nhiên, người nào đó chợt vỗ lên bờ vai của nàng. Thiên Thiên
theo bản năng quay đầu lại, liền thấy gương mặt phóng đại vô số lần của
Ly Hoan xuất hiện trước mắt của mình.
Ly Hoan chớp mắt vài cái với Thiên Thiên, một bộ vẻ mặt ‘ ngươi hiểu mà ’ , đưa tay một phen liền ôm bả vai Thiên Thiên, cười đùa nói: "Tiểu Ngọc
Nhi, Thiên Thiên. . . . . . Đi tìm ngươi à?"
Thiên Thiên sững sờ, ngay sau đó kịp phản ứng, bởi vì lúc trước mình và Loan
Nguyệt thay đổi linh hồn, dẫn đến việc Ly Hoan thích "Thiên Thiên" ,
thực tế chính là Loan Nguyệt, nhưng bây giờ mình lại cùng Ninh Ngọc đổi
linh hồn, hiện tại trong cơ thể của mình, đã là Ninh Ngọc rồi, theo đạo
lý Ly Hoan nên đi tìm Loan Nguyệt mới đúng, nhưng hết lần này đến lần
khác hắn lại không biết chuyện, chỉ biết nhìn chằm chằm "Thiên Thiên" ,
không biết Thiên Thiên này thực ra đã là Ninh Ngọc rồi.
—— Chuyện này thực quá rắc rối.
Thiên Thiên trầm ngâm chốc lát, vẫn là quyết định nói cho hắn biết sự thật,
nếu không thì không biết hắn sẽ ở trên con đường tối thui này dò xét bao lâu mới có thể xong đây. Nghĩ như vậy, Thiên Thiên đưa tay vỗ lên bả
vai của hắn, thở dài nói: "Haizzz! Chuyện cho đến bây giờ, ta cũng không muốn lừa ngươi. Thật ra thì, Thiên Thiên người mà ngươi thích, cũng
không phải. . . . . ."
Vậy mà, không đợi Thiên Thiên giải thích xong, Ly Hoan đã bắt lại tay của
nàng. Tay Ninh Ngọc rất đẹp, thon dài lại trắng nõn, nhưng tay Ly Hoan
cũng không phải đẹp mắt bình thường, cùng Ninh Ngọc chẳng phân biệt được như nhau. Ngay sau đó hắn lại hất tay ra, cắt đứt lời nói của Thiên
Thiên, cướp lời: "Từ nhỏ ngươi đều so với ta xuất sắc hơn chút, sư phụ
đối với ngươi cũng thiên vị hơn. Bây giờ ngươi có vợ, ta tự nhiên cũng
nên theo ngươi, ta đây trải qua mấy ngày lén lút quan sát, Thẩm Thiên
Thiên cũng không thể nào thích ngươi. Chậc, nếu ông trời đã định muốn Ly Hoan ta xuất hiện bên cạnh nàng, như vậy tự nhiên ta muốn cố gắng một
lần, tranh thủ ôm mỹ nhân về. Nếu như vợ ngươi thật sự yêu ta, hắc hắc,
Tiểu Ngọc Nhi, mong rằng ngươi giúp người hoàn thành ước vọng thúc đẩy
chúng ta, cũng xem như là làm một việc tốt ~"
Lời Thiên Thiên định nói bị mắc nghẹn tại cổ họng nói không nên ời. Thì ra
từ lúc bắt đầu Ly Hoan vừa nghe được ba chữ "Thẩm Thiên Thiên" đã kích
động như vậy, chính là bởi vì hắn đã sớm biết Thẩm Thiên Thiên là vợ của Ninh Ngọc? Về phần hắn cho là "Thẩm Thiên Thiên cũng không thể nào
thích ngươi" , cái này càng thêm dễ hiểu rồi, bởi vì lúc ấy ở trong cơ
thể Thẩm Thiên Thiên chính là Loan Nguyệt, Loan Nguyệt dĩ nhiên là không thích Ninh Ngọc!
Như vậy trước đây Ly Hoan nói thích tính tình Loan Nguyệt, đến tột cùng có
mấy phần thật giả? Hắn chỉ là vì muốn tranh cao thấp với Ninh Ngọc, hay
là thật sự đối với tính tình Loan Nguyệt sinh ra cảm tình?
Thiên Thiên vuốt ve đầu, cảm giác có chút hỗn loạn, lời nói bên miệng cuối
cùng vẫn nuốt trở về trong bụng, đổi đề tài nói: "Cái này cũng phải xem
cố gắng của ngươi. Lúc này Thiên Thiên đang ở trong phòng của ta."
Ly Hoan hưng phấn, vỗ bờ vai của hắn dâng trào nói: "Tiểu Ngọc Nhi, ta nhất định sẽ không thua ngươi."
Thiên Thiên cười mỉa, thong thả đi vào phòng nghỉ.
Ly Hoan đi theo bên cạnh hắn, nhìn bộ dáng Thiên Thiên đang đi, cảm giác
có chút kỳ quái: "Tiểu Ngọc Nhi, sao ngươi không đi đường đàng hoàng,
lại đi ẻo lả như vậy."
Thiên Thiên đổ mồ hôi, nàng ngược lại muốn đi hào khí tiêu sái uy vũ chút,
nhưng tình hình bên trong không cho phép, đi phạm vi quá lớn, nhất định
sẽ lộ ra! Bên trái áo ngoài của Ninh Ngọc, được thiết kế một đường nhỏ
rẽ nhánh, bước chân quá lớn, thì sẽ lộ bắp chân rồi.
Thiên Thiên đang rối rắm không biết giải thích thế nào, Ly Hoan tiếp tục nói: "Thôi, ngươi từ từ đi, ta đi xem Thiên Thiên trước đây." Dứt lời, thân
hình lóe lên, liền biến mất ở trong tầm mắt của Thiên Thiên.
Cả người Ly Hoan kích động đi về phía căn phòng, vừa đến gần nhìn, cửa
phòng chỉ khép lại một nửa. Lúc này trong lòng vui vẻ đến không biết bây giờ là ngày tháng năm nào, hắn chậm rãi đẩy cửa ra, tiếng cửa mở phát
ra một đạo ‘ ken két ’ .
Ninh Ngọc nhắm hai mắt nằm ở trên giường ngủ, nghe được tiến