
biết, Dương Chi Ngọc, đến tột cùng ở đâu?" Bỗng nhiên giọng Hoan nhi lạnh xuống, mặc dù mềm, nhưng đã mang tới một hơi thở tế nhị.
Cả người Thiên Thiên và Loan Nguyệt núp trong góc phòng đều phòng bị, nín thở lắng nghe động tĩnh trong phòng.
"Cho ta. . . . . . Cho ta. . . . . ." Công Ngọc Quyết giống như bị ma nhập,
trầm mê trong dục vọng khó có thể kềm chế, tinh thần đều tập trung trên
thân thể Hoan nhi, nơi nào còn rảnh để nghiên cứu giọng điệu của hắn.
"A. . . . . . Được, ta hiện tại liền cho chàng. . . . . ." Chỉ nghe Hoan
nhi mềm mại cười một tiếng, tiếng nói vừa tắy, một tiếng xương gãy nghe
rợn cả người truyền ra, tiếp đó lại nghe hắn nhẹ nhàng nói, "Nếu như
ngươi không nói Dương Chi Ngọc ở đâu, ta liền để cho ngươi trần chuồng
chạy ba vòng Vu thành, như thế nào?"
"Nàng. . . . . . !" Một giây trước còn trầm mê trong sắc đẹp Công Ngọc Quyết,
lúc này mới hoàn toàn thấy rõ, chính mình đùa giỡn, thế nhưng không phải nữ nhân, "Người, Nhân yêu (*). . . . . . Trời ạ, ta...ta thế nhưng. . . . . ."
(*): gay
"Nhân yêu? Tiểu sinh ta ngọc thụ lâm phong phóng khoáng ngang ngạnh, nhất thụ lê hoa áp hải đường, quay đầu mỉm cười trăm vẻ đẹp, như thế nào lại là
nhân yêu? Công Ngọc Quyết, tốt nhất ngươi ngoan ngoãn nói ra vị trí
Dương Chi Ngọc, nếu không, ta liền chặt một cánh tay của ngươi, cắt đứt
gân tay gân chân, để cho ngươi biến thành một tên phế nhân!"
Công Ngọc Quyết cắn răng hít một ngụm khí lạnh, nhưng thủy chung không chịu nói vị trí Dương Chi Ngọc.
"Ta nói, hai cô nương núp ở ngoài cửa sổ tính toán xem kịch hay đến bao
giờ? Tiểu sinh ta bị người đùa giỡn như vậy, hai cô lại ở một bên xem
kịch hay, thật là lòng dạ độc ác!" Giọng nói Ly Hoan u oán truyền đến,
khôi phục giọng nói ngọt ngào ngày thường, vừa dễ nghe vừa buồn cười.
Thiên Thiên và Loan Nguyệt thoải mái đứng lên, nhảy từ cửa sổ vào trong nhà.
Thiên Thiên đưa tay vỗ bụi đất trên người, Loan Nguyệt hai tay ôm ngực,
nét mặt xem kịch vui nhìn Ly Hoan.
Ngoại trừ gương mặt trang điểm đậm, làn da Ly Hoan vô cùng mịn màng trắng nõn tỏa sáng, môi hồng răng trắng nhã nhặn hào phóng, quan trọng hơn là,
cằm của hắn vô cùng sạch sẽ, nốt ruồi cùng với đám lông trên cằm hắn lúc trước cũng không còn thấy đâu.
Ly Hoan bụm môi, bắt đầu làm nũng với Loan Nguyệt: "Người ta bị sắc quỷ
này ác độc rút rút ra ra, vợ Thiên Thiên ngươi sao nhẫn tâm! Ngươi sao
nhẫn tâm xem ta bị người khác đùa giỡn!"
Mặt Loan Nguyệt xem kịch vui nhìn Công Ngọc Quyết nằm ở trên giường ôm hai
cánh tay mồ hôi rét run, rồi nhìn Ly Hoan, hả hê nói: "Ta xem ngươi thật ra rất thích thú, Tiếng nũng nịu này thật sự là nhiễu lương tam nhật
(*)."
(*):Nhiễu lương tam nhật: âm nhạc vang dội, mặc dù đã ngừng rất lâu nhưng vẫn
giống như vang vọng. Từ gần nghĩa: dư âm văng vẳng bên tai, êm tai.
Ly Hoan tội nghiệp nhìn nàng một cái, lúc này mới đi trở về bên giường,
trong nháy mắt trên mặt khôi phục bộ dáng lạnh lùng lúc trước, hắn đưa
tay siết chặt cổ tay Công Ngọc Quyết, hừ nói: "Ta vốn không muốn ra tay, nhưng ai kêu sắc tâm của ngươi lớn như vậy, buộc ta không ra tay không
được. Nói đi, Dương Chi Ngọc để ở đâu, nói ra, ta sẽ bỏ qua cho ngươi."
"Ở đây, bên trong áo của ta. . . . . ." Công Ngọc Quyết khó khăn run rẩy nói một câu đầy đủ.
Ly Hoan không thể tin nổi nhíu mày: "Khó trách ngươi nhất định phải lên
giường với ta, mới bằng lòng đem ngọc cho ta, hoá ra là như vậy, ta còn
tưởng rằng sức quyến rũ của ta giảm sút đấy."
Thiên Thiên: . . . . . .
Loan Nguyệt: . . . . . .
Ly Hoan đưa tay mở áo hắn ra, lấy ra một khối ngọc bốn góc. Hắn đặt ở
trong lòng bàn tay, đưa đến trước mắt nhìn kỹ một chút, khinh thường
nói: "Chỉ thường thôi, ta còn cho là vật quý hiếm gì." Dứt lời, tiện tay thu lại khối ngọc kia, để vào trước ngực của mình.
Hắn khẽ mỉm cười đưa tay vỗ vỗ bả vai không ngừng run rẩy của Công Ngọc
Quyết, vui vẻ nói: "Chúng ta đi trước, ngươi từ từ nghỉ ngơi, không cần
phải gấp gáp đi, chỗ này vắng vẻ sẽ không có người đến."
Dứt lời, hắn lắc mông một cái dừng ở trước mặt Thiên Thiên, liếc mắt đưa
tình nói: "Không nên quá mê luyến tiểu sinh, tiểu sinh ta chính là xuất
sắc như vậy ~."
Thiên Thiên ho nhẹ một tiếng, cúi đầu không nói; Loan Nguyệt hừ lạnh một tiếng, không lời nào để nói.
Chờ ba người bọn hắn dọc theo con đường vắng vẻ này ra khỏi Tần Hoài quán, thời điểm trở lại nhà trọ nhỏ, đã là lúc xế chiều.
Ly Hoan trang điểm đậm bắt chéo hai chân ngồi ngay giữa sảnh, nhận lấy
những ánh mắt từ những người xung quanh, khoan thai tự đắc cười mà không nói, bộ dáng làm cao.
Thiên Thiên và Loan Nguyệt không kiên trì được nữa, yên lặng đứng lên, tính toán đổi bàn khác.
"Này, các cô đi đâu?" Lúc này Ly Hoan mới ngước cằm, mở miệng hỏi.
"Đổi bàn." Loan Nguyệt dứt khoát trả lời.
"Ôi——! Mặc dù ta hiểu các cô ở bên cạnh tiểu sinh ta đây một đại mỹ nhân sẽ
cảm thấy áp lực, nhưng mà, nhưng cũng không thể bỏ ta mà đi nha, người
phàm tục đều bị sức quyến rũ của ta làm khuynh đảo, ta cũng vô cùng
phiền não. . . . . . Haizz!" Ly Hoan nặng nề thở dài, giọng n