
Chu Mạch Mạch mở mắt ra, kinh hãi dựng lên, hoang
mang rối loạn nói: “Có người tới…”
Hắn một tay kéo nàng hồi trong lòng, nặng nề hôn nàng một cái, cười nói: “Đồ ngốc, có cái gì phải khẩn trương?”
-”Vạn nhất bị phát hiện…” Nàng ngửa đầu nhìn hắn, vẻ mặt lo lắng.
-”Phát hiện thì phát hiện, ta cũng không sợ.” Hắn hừ lạnh, cùng lắm thì cùng Đằng Tế một trận quyết đấu.
-”Nhưng ta sợ…” Nàng lui thân mình.
-”Đừng sợ, có ta ở đây. Ta trước đi ra ngoài, ngươi đem quần áo mặc
vào.” Hắn lại hôn nàng trấn an, đứng dậy mặc quần dài, đi ra phòng ngủ,
tiến đến cửa.
-”Là ai?” Hắn lớn tiếng hỏi.
-”Thiếu gia! Ta là Hắc Lượng.” Ngoài cửa, Hắc Lượng thanh âm nghe tới có điểm lo lắng.
-”Vào đi!” Hắn tiến lên mở cửa.
Hắc Lượng đi vào, nhìn chằm chằm vào bộ dạng cuồng dã hỗn độn của hắn, như là đoán được cái gì sắc mặt đại biến.
-”Thiếu gia, ngươi…cùng Chu tiểu thư ở trong phòng một đêm?” Hắc Lượng trực tiếp hỏi.
-”Đúng vậy!” Hắn đổ chén nước, ngã người lên ghế sô pha, khóe miệng
nhếch lên, còn cố tình nhấn mạnh: “Cả một đêm đều cùng nàng ở một chỗ.”
-”Ngươi sẽ không cùng nàng…”
-”Đúng.” Hắn không đợi Hắc Lượng hỏi xong, trực tiếp thừa nhận.
-”Lão thiên! Ngươi hẳn là biết thân phận của nàng, làm sao có thể Kỳ
Lân Vương chân trước vừa đi ngươi liền…” Hắc Lượng thở dốc vì kinh ngạc, tức giận trách cứ. Cả thế giới nhiều nữ nhân như vậy, vì sao hắn càng
muốn tìm đến Chu Mạch Mạch?
-”Ngươi đừng bày ra bộ dáng như trời sập được không? Mạch Mạch căn bản không thương Đằng Tế, người nàng yêu là ta.” Hắn hừ nói.
-”Trọng điểm không phải là ở nàng yêu ai, mà là toàn bộ hôn sự là kết cục đã định…” Hắc Lượng vội la lên.
-”Ai nói kết cục đã định?” Hắn kéo dãn khuôn mặt tuấn tú, hoắc mắt
đứng lên, phẫn nộ đi đến trước mặt Hắc Lượng, quát: “Ta càng muốn làm
hỏng kết cục này, Đằng Tế hắn muốn cho cũng thế, mà không cho cũng thế,
tóm lại ta chỉ muốn Chu Mạch Mạch.”
Hắc Lượng kinh ngạc trừng lớn hai mắt, hắn đi theo bên người Vũ Tuyệt Luân gần mười năm, cho tới bây giờ chưa thấy qua hắn vì một nữ nhân mà
trở nên cố chấp như thế, đúng vậy, hắn là nhiệt tình như hỏa, cường ngạo không kiềm chế được, nhưng hắn đối với nữ nhân luôn luôn chỉ có ba phần nhiệt độ, nhưng là, xem vẻ mặt của hắn hiện tại, giống như liều lĩnh
đem Chu Mạch Mạch cướp cho bằng được…
-”Ngươi…như vậy yêu nàng?” Hắc Lượng kinh ngạc hỏi.
-”Yêu?” Vũ Tuyệt Luân ngây ngẩn cả người, hắn có thể xác định hắn
muốn có Chu Mạch Mạch, nhưng loại tình cảm này chính là yêu sao? Hắn
không biết, bởi vì hắn tuy là chiến tướng tình trường, lại chưa từng
chân chính yêu một nữ nhân.
-”Yêu nàng đến không tiếc làm tức giận Kỳ Lân Vương? Không tiếc làm
cho Tường Hòa Hội Quán mất mặt? Nàng đáng giá để ngươi làm như vậy sao?
Đáng giá sao?” Hắc Lượng truy vấn.
-”Ngươi thế này là muốn giáo huấn ta sao? Hắc Lượng” Hắn nhìn chằm
chằm Hắc Lượng, tránh được vấn đề trung tâm, chuyển thủ thành công.
-”Không dám, ta chỉ là sợ ngươi kích động mà làm hỏng việc…” Hắc Lượng cung kính cúi đầu, khuôn mặt lo lắng cùng tự trách.
Vì sao hắn không sớm một chút phát hiện? Vũ Tuyệt Luân đối với Chu
Mạch Mạch thái độ đã sớm lộ ra manh mối, nhất là khi Đằng Tế đến thăm
Chu Mạch Mạch, tâm trạng của Vũ Tuyệt Luân lại quá tồi tệ không hề có
đạo lý, đủ loại dấu hiệu đều đang chứng minh Vũ Tuyệt Luân thích Chu
Mạch Mạch, mà hắn cư nhiên ngốc đến độ không nhận ra, cư nhiên không kịp ngăn cản…
-”Đủ rồi, chuyện này ngươi đừng quản, tự ta có thể xử lý.” Vũ Tuyệt Luân cả giận nói.
-” Vậy ngươi định làm như thế nào? Hiện tại Tường Hòa Hội Quán tất cả mọi người đều đang ở Thượng Hải chuẩn bị cho hôn lễ lần này, chỉ chờ
tân nương tới, nay, ngươi lại đem tân nương bắt cóc, ngươi kêu Kỳ Lân
Vương còn mặt mũi nào?” Hắc Lượng không thể không thức tỉnh hắn, hắn lần này nếu tùy hứng không biết sẽ tạo nên sóng gió lớn đến mức nào.
-”Trái một câu Tường Hòa Hội Quán, phải một câu Kỳ Lân Vương, ngươi
rốt cuộc là đang nói với thân phận gì?” Vũ Tuyệt Luân tức giận, giương
giọng giận dữ hỏi.
-”Ngươi mới chính là nên nhìn vào thân phận của chính mình đó, thiếu gia?” Hắc Lượng nghiêm túc hỏi lại.
Vũ Tuyệt Luân bị hỏi ngược, hắn sắc mặt tăm tối, trừng mắt nhìn Hắc Lượng.
-”Vai trò của ta từ trước đến nay luôn luôn rõ ràng, nhưng còn ngươi, ngươi không hiểu rõ vai trò của mình sao? Ngươi là Thành Hoàng của U
Minh Hội? Hay là Tường Hòa Hội Quán Hỏa Kỳ Lân?” Hắc Lượng nói có trọng
điểm.
Hắn biết Vũ Tuyệt Luân đối với hai thân phận này sắm vai rất khá,
chính là, hai vai trò này không thể có sự xung đột mới có thể lấy được
cân bằng, một khi nổi lên mâu thuẫn, cân bằng sẽ lập tức tan rã. Mà hắn
không mong muốn nhất chính là nhìn thấy loại tình huống này, bởi vì hắn
rất tin, nếu cân bằng tan rã, đối với những người đó là có lợi, hơn nữa
thương tổn lớn nhất sẽ là bản thân Vũ Tuyệt Luân.
Vũ Tuyệt Luân không nghĩ tới, người trầm ổn thật thà như Hắc Lượng
cũng có tài ăn nói sắc bén như thế, nếu đổi thành bình thường, hắn có lẽ hội ca ngợi Hắc Lượng vài câu, nhưng hiện tại hắn lại thấy nổi nóng,
Hắc Lượn