Teya Salat
Bướm Trắng Trong Tay Hổ Giấy

Bướm Trắng Trong Tay Hổ Giấy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322213

Bình chọn: 10.00/10/221 lượt.

o Lão Tử sinh, Lão Tử muốn gả con cho ai, con phải gả cho người đó!” (MT: Câu nói hay nhất trong tuần, ta đồng ý với bác *bắt tay*)

“Chết tiệt!” Yến Huyền Tiêu tức giận

rống lên, gân xanh xuất hiện trên trán “Lão già chết tiệt, phải thích gả thì đi mà tự gả, ta mới không phụng bồi.”

“Tiêu nhi, con như thế nào có thể nói

chuyện với cha con như vậy?” Yến phu nhân cũng tức giận, bộ dáng ôn nhu

biến mất trong nháy mắt “Điệp Hương là bệnh rất nặng, bất đắc dĩ mới cần xung hỉ, bằng không tôn quý thiên kim tiểu thơ, muốn kết hôn, sớm đã có một đống lớn nam nhân, cần đến con sao?”

Hừ, đức hạnh của con mình để ở đâu? Thô lỗ, bạo hỏa, lại cẩu thả, Ngu tiểu thơ gả cho hắn, nàng cảm thấy thực

ủy khuất cho người ta! (MT: ta yêu dì *moak moak*)

Nghe được Ngu gia tiểu thư bệnh sắp

chết, Yến Huyền Tiêu không khỏi nhớ tới thân ảnh kia, rõ ràng hôm kia

nàng còn đứng ở bên cửa sổ, như thế nào lập tức lại bị bệnh?

Khó trách, hai ngày này cũng chưa thấy nàng……

Nhưng là, muốn hắn xung hỉ, hắn lại

không cam lòng, hé ra miệng tiếp tục trả lời: “Tốt thôi , muốn kết hôn

thì người đi mà gả a , làm gì mà trông mong ở ta”.

“Xú tiểu tử này, lời nói của cha mẹ con dám không nghe? Sớm biết rằng con hư như vậy, trước khi sinh con ra, ta đem đao chém chết con” Yến phu nhân tức giận, liền hé lộ ra tính tình

của nữ nhân giang hồ.

“Phu nhân, nàng đừng giận.” Yến lão gia chạy nhanh trấn an, sau đó trừng mắt nhìn con mình “Tóm lại, ba ngày

sau, ta muốn ngươi phải gả.”

“Nghĩ cũng đừng có nghĩ!” Yến Huyền

Tiêu rống giận. “Ai cũng không thể bức ta lên kiệu hoa” Nói xong, hắn

lửa giận tận trời rời đi.

Muốn hắn lên kiệu hoa? Hắn tình nguyện chết! Chết tiệt!

Hắn đường đường một đại nam nhân, thế nhưng muốn hắn đi xung hỉ?

Nều truyền ra hắn còn mặt mũi gì nữa? Về sau khi áp tiêu, nhất định bị người giang hồ cười chết!

Đêm khuya, Yến Huyền Tiêu trừng mắt lầu các cách vách, ở trong lòng phẫn giận mắng.

Đáng chết nhất là cha mẹ hắn, không trải qua đồng ý của hắn, liền tự tiện đồng ý, thật sự muốn hắn lên kiệu hoa ở rể Ngu gia.

Mụ nội nó, rốt cuộc hắn có phải thân sinh của họ, hay Ngu Điệp hương mới là thân của họ? Vì báo ân, đem hắn đưa vào hố lửa?

Hắn mà để họ hài lòng như ý, hắn sẽ không gọi là Yến Huyền Tiêu!

Bạc môi mím chặt, Yến Huyền Tiêu thề ở

trong lòng, ngày kia, hắn tuyệt đối sẽ không ngoan ngoan lên kiệu, mặc

kệ cha mẹ bức bách như thế nào, chuyện hắn không muốn làm, ai cũng không thể bắt buộc hắn.

Bỗng nhiên, mũi lại ngửi được một vị thuốc nồng đậm. Hắn nhíu mi, nhìn cửa sổ ở đối diện.

Buổi chiều, hắn lửa giận tận trời lao ra khỏi nhà, nghe được người bên đường nói Ngu Điệp Hương sinh bệnh.

Bọn họ đều nói nàng thật sự bệnh rất nặng, bộ dáng giống như không sống được bao lâu…

Mày rậm không tự giác nhăn lại, nghĩ

đến năm năm trước nhìn đến khuôn mặt tái nhợt ốm yếu, thân mình mảnh

khảng, phảng phất như bị gió thổi sẽ ngã, làm cho hắn không dám tới gần.

Nhưng rõ ràng vài năm nay nàng rất tốt, vị thuốc kia cũng biến mất một đoạn thời gian, hôm kia nàng cũng còn

tốt, đứng bên cửa sổ, như thế nào mới hai ngày liền bị bệnh?

Nàng thật sự có ở điều dưỡng thân thể sao?

Càng nghĩ. Càng hé ra khuôn mặt càng trầm, không hiểu đến độ lo lắng đứng lên.

“Kỳ quái, nàng bị bệnh liên quan gì ta? Ta lo lắng cái rắm gì?!” Hắn tức giận tự hỏi, nhưng không thể tự khống chế chính mình.

Môi khẽ mím lại, cá tính xúc động làm

cho hắn không chút nghĩ ngợi liền vụng trộm hướng tới lầu các, mũi chân

nhón lên, lập tức phi thân lên cửa sổ.

“Khụ khụ……”

Thanh âm rất nhỏ từ trong thất truyền ra, mà vị thuốc cũng càng đậm, tràn ngập toàn bộ phòng.

Hương vị kia làm cho Yến Huyền Tiêu ngửi tới nhíu mày, có thể tưởng tượng được, dược uống kia có bao nhiêu khổ.

Bước xuống cửa sổ, hắn hướng đến nội

thất đi. Ánh nến mỏng manh xuyên thấu qua mạn gường, mơ hồ có thể thấy

được bóng người bên trong, thanh âm chính là phát ra từ nơi đó.

“Khụ…… Ai? Tiểu Thúy sao?”

Tế nhu thanh âm bay ra, mềm mại kéo dài, làm cho Yến Huyền Tiêu dừng lại cước bộ.

Ách…… Làm sao bây giờ? Hắn muốn lên tiếng sao?

Yến Huyền Tiêu xấu hổ, vì xúc động, nửa đêm chạy tới khuê phòng của người ta, nếu như bị đã phát hiện, danh dự

của hắn sẽ bị hủy. (MT: K phải danh dự của mỗ nữ à?)

Đáng chết! Hắn bị làm sao vậy? Như thế

nào không chút nghĩ ngợi bỏ chạy tới phòng của người ta? Hiện tại phải

làm sao? Lên tiếng cũng không được, không lên tiếng cũng không được.

Đang do dự, tế nhu thanh âm lại truyền ra.

“Tiểu Thúy, em làm sao không ra tiếng?” Dứt lời, một bàn tay tuyết trắng đẩy mạn gường ra, mặt phù dung tuyết

trắng theo mạn gường dần dần được hé lộ.

Tròn to mắt, Yến Huyền Tiêu ngốc lăng ra.

Ngũ quan thanh lệ, mắt đẹp long lanh,

thân mình mảnh khảng khoác lên tuyết trắng y phục (áo ngủ của thời cổ

đại như trong phim ý), tóc đen huyền dài mềm mại, môi hoàn mỹ, khuôn mặt nhỏ nhắn càng nhu nhược, sở hữu bộ dáng động lòng người, khiến kẻ khác

không thể rời tầm mắt ra.

Trí nhớ về nàng, năm năm về trước, cũng đủ cho hắn khắc sâu vào trí nhớ, sớm biết nàng bộ dạn