
ng khá mỹ mãn đi”
Hoa Hỉ Nhi nhíu mày, chậc chậc nói và nhìn nữ nhân ngồi ở trước mắt.
Ngu Điệp Hương tức giận liếc Hoa Hỉ Nhi một cái, lại nhịn không được, cánh môi tươi cười, tay nhỏ bé nhẹ vỗ về
bụng hơi hơi hở ra.
Nàng mang thai đã nhiều ngày, nghĩ đến
thời gian trước khi Yến Huyền Tiêu biết chính mình làm cha, liền trưng
ra bộ dạng ngậy ngốc, nàng nhịn không được khẽ cười.
Mấy ngày nay, hắn dường như giống cái
lão mụ tử (bà mẹ), không cho phéo nàng làm này, lại không chuẩn nàng làm cái kia, tốt nhất mỗi ngày đều nằm ở trên giường không cử động là tốt
nhất.
Bộ dáng hắn khẩn trương, làm cho nàng
cảm thấy buồn cười, hắn đối với nàng thương yêu rõ ràng như vậy, mấy
ngày nay nàng rất hạnh phúc hạnh phúc, làm cho nàng nghĩ đến cũng phải
say. (Say đắm, đắm chìm)
Mà tối hôm qua, nàng cùng đầu gõ kia đều nói không cần, vậy mà cuối cùng hắn cứng rắn muốn chạm vào nàng……
Nghĩ đến triền miên đêm qua, Ngu Điệp Hương nhịn không được đỏ mặt.
Hắn dùng lưỡi cùng thủ (tay) không để ý kháng nghị của nàng, làm cho nàng yêu kiều liên tiếp, đạt tới một lần,
lại một lần cao trào, mà không thể thư giải hắn, chỉ có thể cắn răng
chịu đựng.
Hại nàng không muốn rời đi, đành phải ngồi khóa ở trên người hắn, cùng nhau làm bừa.
Đêm qua, trong cái loại hoan ái ôn nhu vốn dĩ bất đồng với ngày thường, nhưng lại đồng dạng làm cho nàng cuồng loạn.
Càng nhớ, khuôn mặt nhỏ nhắn càng hồng, nhưng là môi cũng nở lên nụ cười tươi càng lúc càng ngọt ngọt.
“Uy, ta đang ở đây, cầu xin ngươi không cần cười giống như “phát xuân” được không?” Hoa Hỉ Nhi tức giận ném cho nàng cái nhìn xem thường.
Chậc! Cái tươi cười kia, người sáng suốt vừa nhìn thấy đã biết trong đầu nàng nghĩ cái gì rồi.
“Bất quá, ngươi đang mang thai, không
nên quá kịch liệt, nếu bị thương tiểu hài tử cũng không hảo” Hoa Hỉ Nhi
nghĩ đến bộ dáng tráng kiện Yến Huyền Tiêu, nghĩ đến hắn ở trên gường sẽ không ôn nhu….
“Liên quan gì ngươi” Ngu Điệp Hương đỏ
mặt trừng mắt Hoa Hỉ Nhi, uống ngụm trà sâm, tức giận hỏi “Ngươi hôm nay vì sao lại đến đây?”
“Đến xem ngươi a! Làm sao? Không chào
đón ta sao?” Hoa Hỉ Nhi ngạo nghễ liếc mắt nàng một cái. Nữ nhân này,
không nghĩ tới hôn sự của nàng cùng Yến Huyền Tiêu là do một tay Hoa Hỉ
Nhi này chiếu cố, đúng là đả xong chay, quẳng thầy xuống sông.
“Nào dám không chào đón?” Nàng cũng
không phải là không muốn sống nữa, ai đều có thể đắc tội, chỉ có cái nữ
nhân gọi là Hoa Hỉ Nhi này không thể đắc tội.
“Hừ, tính ngươi thức thời đi.” Rót trà
vào chén, Hoa Hỉ Nhi uống mtộ ngụm trà ngọt, lại liếc mặt nhìn bụng Ngu
Điệp Hương một cái. “Nhìn bộ dáng hiện tại của ngươi, xem ra Yến Huyền
Tiêu đối với ngươi tốt lắm! Không uổng phí ngươi giả bệnh thiết kế hắn ở rể……”
“Hư!” Ngu Điệp Hương trừng mắt Hoa Hỉ
Nhi, việc này là bí mật của nàng, không thể cho bất kỳ người nào biết,
nhất là Yến Huyền Tiêu, nếu hắn mà biết……Nàng không dám tưởng tượng hậu
quả kia
“Yên tâm, lúc ta tới, đã hỏi qua hạ
nhân, Yến Huyền Tiêu không ở trong phủ.” Cho nên không cần lo lắng. “Bất quá, giấu giếm hắn được không?”
“Bằng không muốn cho hắn biết?” Ngu
Điệp Hương cắn môi, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi trầm xuống. “Nếu để hắn biết
ta cố ý sinh bệnh thiết kế hắn, còn ích kỷ làm cho hắn ở rể, ngươi cảm
thấy hắn sẽ tha thứ ta sao?”
Nàng không dám tưởng, cũng không dám đổ. (Cá cược)
Hoa Hỉ Nhi đương nhiên hiểu được suy
nghĩ của Ngu Điệp Hương, nhưng là nàng không biết giúp nàng ta giấu giếm là điều xấu hay là điều tốt. “Trên đời này không có vĩnh viễn bí mật.”
“Ta biết.” Ngu Điệp Hương hiểu được,
nhưng là có thể giấu giếm thì hẳn giấu giếm. “Dù sao việc này chỉ có
ngươi, ta cùng Dạ Đồng biết, chúng ta không nói, sẽ không có người
biết.”
Mà nàng biết, Hoa Hỉ Nhi cùng Dạ Đồng
sẽ không đem chuyện này nói ra, cho nên, chuyện này sẽ trở thành bí mật
vĩnh viễn. Nhất định sẽ……
“Cô gia? Ngươi đứng ở ngoài cửa làm sao?”
Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến thanh
âm Tiểu Thúy, Hoa Hỉ Nhi dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn về hướng cửa.
“Ách……” Nàng lo lắng nhìn về phía Ngu Điệp Hương.
Mà Ngu Điệp Hương sớm trắng mặt. Không cần quay đầu xem, nàng có thể cảm nhận được lửa giận ở phía sau.
Hít thật sâu, nàng chậm rãi quay đầu, khuôn mặt cuồng nộ ngay trước mặt “Tiêu……” Yến Huyền Tiêu không thể tin được chính mình sẽ nghe được —giả bệnh? Thiết kế làm cho hắn ở rể?
Vậy ra ngay từ đầu tất cả đều là mưu kế của nàng? Mà hắn, cứ như vậy mà sập bẫy? Còn giống đứa ngốc bị xoay mòn như chong chóng!
Chết tiệt, nàng cứ như vậy đùa hắn! Chơi đùa như vậy là tốt lắm sao?
Giả bệnh, xung hỉ, ở rể, đùa bỡn hắn như vậy, chơi rất vui sao?
“Vì sao làm như vậy?” Bình tĩnh, Yến Huyền Tiêu áp chế lửa giận cuồng mạnh, lạnh giọng chất vấn
“Thiếp……” Ngu Điệp Hương cắn môi, nhìn bộ dáng này của hắn, nàng hoảng.
Nàng tình nguyện hắn đối với nàng rống, thà rằng hắn mắng nàng, cũng không cần hắn lạnh lùng nhìn nàng như vậy, hắn như vậy làm cho nàng cảm thấy thật đáng sợ, như là không thể vãn
hồi.
Ngu Điệp Hương bất lực nhìn về phía Hoa Hỉ Nhi, nàng biết, nàng biết chính mình v