
nhìn được, còn việc ở rể, nàng cùng lão nhân đều không sao cả.
Chỉ có cái xú tiểu tử nhà nàng thật sự để ý chuyện này!
Nghe xong lời nói của mẫu thân, Yến
Huyền Tiêu trầm mặc, hắn chưa từng nghĩ tới chính là vì nguyên nhân này, mà nàng cũng chưa từng nói qua với hắn.
Không! Nàng không phải không nói với hắn, mà là do hắn không muốn nghe.
Ngay cả nàng đến trước cửa, cũng không gặp mặt, làm cho nàng không thể nào giải thích.
Gặp được bộ dáng của con mình chăm chú
nghe, Yến phu nhân còn nói thêm: “Ai, Điệp Hương mang thai đã bảy tháng, người lại gầy như vậy, ta thật lo lắng đến lúc đó sẽ khó sinh.”
“Khó sinh?” Yến Huyền Tiêu chấn động, nhìn về phía mẫu thân.
“Đúng đó! Nếu đúng là khó sinh, Điệp
Hương gầy yếu như vậy, không biết có thể chống đỡ hay không? Nếu chống
đỡ không được, từ nay về sau, cho dù ngươi muốn gặp cũng không thấy
được!”
Muốn gặp cũng không thấy được…… Không!
Đứng lên, Yến Huyền Tiêu nhanh chóng phóng đi.
Hắn muốn gặp nàng, tuy rằng vẫn giận nàng, nhưng là, hắn rất nhớ nàng……
Hắn không nghĩ sẽ không còn được thấy nàng nữa……
Miễn cưỡng giơ lên cười, Ngu Điệp Hương đưa tay cầm giò trúc đưa về phía trước. “Lão Lôi, phiền toái ông đem
cái này đưa cho chàng.”
“Nga, hảo.” Lão Lôi xấu hổ gãi đầu, thân thủ tiếp nhận giỏ trúc.
“Phiền toái ngươi.” Ngu Điệp Hương mỉm
cười, xoay người đi ra tiêu cục, mới đi hai bước, phía sau liền truyền
đến một tiếng khẽ kêu.
“Đứng lại!
Nàng dừng lại cước bộ, xoay người nhìn về phía người tới. “Ngọc nhi, có việc sao?” Nàng hỏi, đồng thời thở dài ở trong lòng.
Mỗi một lần đi vào tiêu cục, sẽ gặp
Dương Mai Ngọc, cái này sẽ không sao đi, nhưng chính là Dương Mai Ngọc
vừa mở miệng luôn thốt ra những lời nói khó nghe, làm cho nàng thật sự
mệt mỏi, vô tâm ứng phó.
“Ngươi nữ nhân này, sư huynh cũng không muốn gặp ngươi, ngươi còn mỗi ngày đến tiêu cục làm gì?” Dương Mai Ngọc trừng mắt Ngu Điệp Hương, trong mắt tràn đầy địch ý.
“Ta đã nói rồi, đây là chuyện của ta
cùng Tiêu, không liên quan tới ngươi” Không nghĩ sẽ để ý nàng nữa, Ngu
Điệp Hương xoay người muốn rời đi.
“Đứng lại, ta nói còn chưa nói xxong.”
Thấy thái độ nàng lãnh đạm, Dương Mai Ngọc càng giận. “Nói cho ngươi,
ngươi về sau không cần đến tìm sư huynh nữa, hắn cũng sẽ không tái kiến
ngươi, bởi vì ta sẽ gả cho hắn.”
Ngu Điệp Hương ngẩn ra, nhíu mày lại. “Ngươi đây là ý tứ gì?” Nàng hỏi, đầu ngón tay bấu chặt lại với nhau
“Nhạ, đây là sư huynh muốn ta giao cho của ngươi.” Dương Mai Ngọc xuất ra tấm giấy, bộ dáng tươi cười đắc ý.
Hừ! Nàng nhất định phải cưỡng chế nữ nhân này di dời đi. Sư huynh là của nàng, nàng mới không được này tiện nữ nhân cướp hắn đi!
Trừng mắt nhìn tờ giấy kia, Ngu Điệp Hương sắc mặt càng trắng, “Không, ta không tin……” Hắn sẽ không hưu nàng, hắn sẽ không……
“Ta muốn đi hỏi chàng.” Bước đi của nàng lập tức hướng tới tiêu cục.
“Sư huynh không nghĩ muốn gặp ngươi.”
Dương Mai Ngọc ngăn cản nàng, tay cầm hưu thư quăng cho nàng “Ngươi nữ
nhân này, không cần mặt dày quấn lấy sư huynh ta, về sau, hắn có ta,
không cần ngươi!”
“Tránh ra!” Mặt bình tĩnh, Ngu Điệp Hương không để ý tới Dương Mai Ngọc, vòng một vòng qua người nàng, hướng tới tiêu cục đi.
“Ngươi nữ nhân này thực phiền nha, đã
nói sư huynh không muốn gặp ngươi.” Dương Mai Ngọc gào thét, thân thủ
dùng sức hướng Ngu Điệp Hương đẩy.
“A!” Đột nhiên bị đẩy làm cho chân Ngu
Điệp Hương mất trọng tâm, cả người lao ra đường. Lúc này một bên truyền
đến tiếng hí thanh của con ngựa cùng người qua đường rống to —
“Tránh mau a, con ngựa này nổi điên rồi!”
Ngu Điệp Hương cả kinh, vừa quay đầu,
một con ngựa điên cuồng hướng tới nàng mà đi. Nàng trợn to mắt, bụng
nặng làm cho nàng không thể né tránh. Người qua đường thét chói tai, mà
nàng chỉ cảm thấy một trận đau đớn hướng tới nàng, mắt nhắm lại, thân
mình tung bay trên không trung…
“Không! Điệp nhi –” Yến Huyền Tiêu hối hận.
Nhìn đến thân mình gầy yếu của Ngu Điệp Hương phi lạc trên khôngtrung, máu tươi ồ ồ toát ra, nhiễm đỏ mặt, hắn rất hối hận.
Hắn nên bồi ở bên người nàng, hắn nên hảo hảo bảo hộ nàng!
Hắn không nên bởi vì dỗi, bởi vì lòng
tự tôn, cứ như vậy bỏ lại nàng một, tránh không muốn gặp mặt nàng, tra
tấn nàng, cũng tra tấn chính mình.
Hắn sai lầm rồi! Thật sự sai lầm rồi……
Nhìn lòng bàn tay đã được xử lý, Yến Huyền Tiêu từ từ trượt người xuống, vùi đầu ngồi ngồi dưới đất.
“Điệp nhi…… Điệp nhi……” Hắn không ngừng khinh lẩm bẩm tên của nàng.
Mấy người hầu lui tới, mắt nhìn thấy
chậu đầy máu làm cho hắn kinh hãi, qmuốn vọt vào trong phòng, muốn nhìn
nàng, xem nàng bị làm sao……
“A –” Đột nhiên, trong phòng truyền tới tiếng thét chói tai Ngu Điệp Hương.
Yến Huyền Tiêu sợ tới mức nhảy dựng lên. “Điệp nhi!” Hắn xúc động muốn đẩy cửa phòng ra.
Còn chưa có nhúc nhích, cửa phòng mở ra trong chớp mắt, nữ đại phu vẻ mặt trầm trọng nhìn hắn.
“Điệp nhi nàng làm sao vậy?” Cầm lấy bả vai nữ đại phu, Yến Huyền Tiêu rống lớn, khuôn mặt lộ vẻ bối rối lo lắng.
“Không tốt.” Tô Dạ Đồng lắc đầu.
Yến Huyền Tiêu thân mình nhoáng lên một cái, thiếu c